“Ừ, tiểu đệ rất tuyệt. "Diệp Thanh Thư giãn mặt, khen tiểu đệ một câu, cũng yên lòng.
"Thanh Phong, ngươi lấy hai khối điểm tâm, ở trên đường ăn." Diệp Thanh Vũ cầm lấy hai khối điểm tâm đưa cho tiểu đệ, để cho hắn lấp đầy bụng, sắp đến trưa rồi, chắc chắn đói bụng.
“Đại tỷ, ta còn có nửa cái bánh, lát nữa chia cho cha ăn. Điểm tâm này, ngươi cùng đại ca, còn có nhị thúc ăn đi, ta không thích ăn đồ ngọt.”
Diệp Thanh Phong đem bánh dầu lấy ra quơ quơ, cười hì hì nói.
Điểm tâm quá ngọt ngấy, đó là món nữ nhân thích ăn, hắn thật không thích, không bằng bánh dầu vừa thơm vừa nhai, còn no!
Diệp Đại Sơn cười xoa xoa đầu tiểu nhi tử, cũng rất thích bộ dạng thông minh lại hiểu chuyện này của hắn, lại dặn dò ba người Diệp Thanh Vũ vài câu, liền mang theo hắn vội vàng rời đi.
Ăn một khối điểm tâm, lại uống chút nước trà, nghỉ ngơi một lát, trên người Diệp Thanh Vũ lấy lại một chút sức lực, lại cao hứng muốn đi mua đồ.
Nàng chủ yếu là muốn cho Nhị thẩm, còn có Tiểu Bảo tiểu thư nhà Nhị thẩm mua chút đồ, mượn chuyện này biểu đạt áy náy chuyện năm xưa, đương nhiên cũng có ý lấy lòng, muốn hòa hoãn một chút quan hệ.
Bởi vì nguyên chủ hai năm qua làm quá nhiều, tuy rằng cha mẹ nhà mình vẫn như trước đối với nàng thương yêu sủng ái, nhưng là Nhị thẩm lại có một tầng ngăn cách, nàng cũng sẽ không dung túng.
Hơn nữa, nguyên chủ hai năm trước, một chút dáng vẻ đại tỷ cũng không có, đối với hai tiểu hài tử nhà Nhị thẩmcũng không khách sáo, nhân nhượng, đồ tốt trong nhà luôn tự mình ăn trước, ngược lại làm cho hai tiểu hài tử đói bụng.
Dần dà, Nhị thẩm đối với nguyên chủ tự nhiên sinh lòng oán khí.
Bất quá, Nhị thẩm cũng tốt bụng và hào phóng, Nhị thẩm không phải là người nhặt nhạnh, không nể mặt và chưa bao giờ cãi nhau với nhị thẩm, nhưng Diệp Thanh Vũ biết, trong lòng Nhị thẩm, tóm lại là đối với nàng không thích.
Tiểu Bảo chỉ có năm sáu tuổi, đối với nguyên chủ trước khi hủy dung ôn nhu hào phóng không có ấn tượng, chỉ biết là đại tỷ âm trầm đáng sợ, cho nên cùng nàng một chút cũng không thân cận.
“Nhị thúc, đại đệ, ta muốn đi dạo một chút, ở gần đây, không đi xa. "Diệp Thanh Vũ nói.
“Đại tỷ, ta cùng ngươi đi. "Diệp Thanh Thư đứng dậy," Làm phiền Nhị thúc ở đây chăm sóc đồ đạc.”
Diệp Thanh Vũ nghĩ thầm cũng không đi xa, sẽ không làm cho chân bị thương đại đệ nặng thêm , liền không cự tuyệt.
Diệp Đại Hà cũng không phản đối, chỉ bảo bọn họ cẩn thận một chút, đừng đi quá xa, mau trở về.
Hai người rời khỏi quán trà, Diệp Thanh Vũ liền hướng đại đệ nói rõ tâm tư của nàng, để cho hắn giúp đỡ nghĩ ra chủ ý, xem bọn họ mua cái gì tốt Nhị thẩm.
Diệp Thanh Thư mừng rỡ nhìn đại tỷ một cái, hôm nay đại tỷ làm mỗi một chuyện, đều làm cho người ta cảm thấy khắp nơi thỏa đáng, thập phần ấm lòng, xử sự so với trước khi nàng hủy dung, còn tốt hơn trước.
nàng có thể nghĩ đến việc mua đồ cho Nhị thẩm, thật sự khiến hắn vui vẻ.
Hơn hai năm nay, nhị thẩm đã hy sinh quá nhiều cho gia đình bọn họ, thỉnh thoảng phải bỏ thể diện về nhà mẹ đẻ mượn lương thực, đối với tỷ tỷ lúc trước hồ đồ cũng có nhiều bao dung.
Mà Tiểu Bảo cùng Tiểu Nữu một người sáu tuổi, một người bất quá bốn tuổi rưỡi, lại nhỏ như vậy, mấy năm nay trong nhà cuộc sống khổ, ăn không tốt, lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, thật sự là làm cho người ta rất đau lòng.
"Đại tỷ, Nhị thẩm đã hơn hai năm không có mua thêm quần áo, ngươi đưa nàng một ít vải vóc để may quần áo mới, nàng sẽ rất vui."
Tiểu Bảo và Tiểu Nữu đều là trẻ con, ăn là tốt nhất, nhưng ngày thường lại không ăn được, mua chút bánh ngọt là có thể dỗ bọn họ vui vẻ.
Diệp Thanh Thư nghĩ nghĩ mở miệng nói.