Chương 1: Du hành thời gian

Diệp Thanh Vũ lẳng lặng nằm ở trên giường, nàng vừa mới thoát khỏi cửa địa ngục, trán nóng rực, toàn thân mềm nhũn, ngay cả động đậy ngón tay cũng không có sức lực. Đôi mắt vô hồn của nàng mở rồi lại nhắm, nhắm rồi lại mở và cuối cùng chấp nhận sự thật không thể tin được nàng đã xuyên qua và quay trở lại một quốc gia không tồn tại trong lịch sử!

Kiếp trước nàng là một bác sĩ, có một lần xuống nông thôn chữa bệnh gặp phải sạt lở núi. Chờ nàng tỉnh lại mở mắt ra, thì đi tới nơi này, trong đầu mang theo vô số ký ức phức tạp ...Kiếp này nàng cũng gọi là Diệp Thanh Vũ, năm nay mười chín tuổi, là người thôn Diệp Liễu huyện Thanh Hà nước Đại Chu.

Nguyên chủ từ nhỏ sinh ra đã xinh đẹp như hoa, vô cùng xinh đẹp. Người Diệp gia coi nàng như bảo bối cưng chiều, mặc dù là sinh ở trong sơn thôn nhỏ nhưng chưa bao giờ để cho nàng làm bất cứ việc nặng nào.

Ngày thường chỉ để cho nàng làm chút nữ công thêu thùa còn đưa nàng đi tư thục đọc sách, dạy nàng biết chữ, dạy nàng viết chữ hoàn toàn nuôi như tiểu thư khuê các!

Nguyên chủ sau khi lớn lên thật ôn nhu tao nhã hào phóng, là người xinh đẹp duy nhất ở thôn Dã Liễu này. Đợi đến năm mười lăm tuổi, trở thành thiếu nữ, các hộ gia đình lớn ở các thôn và thị trấn lân cận, thậm chí huyện thành phú thương, người tới cầu thân nối liền không dứt, đem cánh cửa Diệp gia đều muốn đạp phá.

Diệp gia ngàn chọn vạn chọn, rốt cục định một mối hôn sự cho nữ chính. Nhà trai tên là Lưu Tuấn Sinh.

Nhà Lưu Tuấn Sinh này tuy rằng không phải nhà giàu hay phú thương gì chỉ là người thôn Lưu gia sát vách, gia cảnh bình thường nhưng lại vô cùng có tài hoa, là một tú tài tuổi trẻ tài cao.

Lão sư huyện thục nói ba năm sau Lưu Tuấn Sinh tham gia khoa cử, bằng tài học của hắn ta, thậm chí có thể trở thành cử nhân trung học!

Không chỉ như thế, Lưu Tuấn Sinh này trưởng thành nhã nhặn trắng trẻo, một đôi mắt hoa đào rất là ôn nhu đa tình. Nàng lặng lẽ gặp qua Lưu Tuấn Sinh một lần, đối với hắn ta có thể nói là nhất kiến chung tình.

Về sau, nguyên chủ nhận được mấy bài thơ tình của Lưu Tuấn Sinh còn có một chiếc khăn tay, từ đó về sau chính là một tình yêu sâu sắc.

Nhưng mà, ngay khi hai nhà đem hôn kỳ chính thức định ra, còn có nửa tháng thành hôn thì một bi kịch đã xảy ra!

Nguyên chủ ngoài ý muốn ăn nhầm một loại nấm nấm kỳ lạ, tuy rằng bảo vệ tính mạng nhưng nửa bên phải khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người lại bị bao phủ bởi những đốm đen, khủng bố dọa người.

Người Diệp gia vì khôi phục dung mạo cho nguyên chủ, đã mời vô số đại phu, gần như tiêu hết tất cả số bạc tiết kiệm trong nhà nhưng vẫn không chữa khỏi.

Nhà dột lại gặp mưa liên tục!

Phường đậu hũ Diệp gia kinh doanh vào lúc này cũng xảy ra sự cố lớn, suýt nữa làm chết người. Người Diệp gia ở huyện nha bị đánh một trận nặng nề không nói, còn bồi thường toàn bộ cửa hàng đậu hủ!

Nhìn thấy nguyên chủ cùng Diệp gia gặp biến đổi lớn này, Lưu Tuấn Sinh cùng người nhà hắn ta hoàn toàn trở mặt!

Nương của Lưu Tuấn Sinh ở Diệp gia náo loạn vài lần, sống chết muốn từ hôn cho nhi tử, kiên quyết không cưới.

Người Diệp gia tuy rằng tức giận Lưu gia phản bội, trở mặt không nhận người, nhưng mà nhìn thái độ của Lưu gia, người Diệp gia nghĩ thầm gả nguyên chủ qua, nàng cũng sẽ không sống tốt ở Lưu gia.

Vì lo lắng cho nàng liền nén giận cho hôn sự lui đi. Nhưng mà, hôn sự tuy rằng lui nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên Lưu Tuấn Sinh. Chẳng những không oán Lưu Tuấn Sinh hối hôn, ngược lại mỗi ngày trách cứ người trong nhà không tìm đại phu tốt chữa trị mặt cho nàng, mới hại nàng không gả đi được.

Chỉ chớp mắt đã hai năm trôi qua, vì chữa bệnh cho nguyên chủ, Diệp gia đã hoàn toàn tiêu điều, ruộng vườn và tài sản đều bán hết. Vốn là phú hộ đệ nhất trong thôn, hiện giờ đã gần như không còn gì.

Mà nguyên chủ lại một mực mắc kẹt ở trong thống khổ do chính mình bị hủy dung và bị từ hôn, tính tình vốn dịu dàng hào phóng, hôm nay cũng biến thành âm trầm đáng sợ, chanh chua.

Ngay ngày hôm qua tin tức Lưu Tuấn Sinh trúng cử nhân quay về huyện Thanh Hà làm chủ bộ, lại cưới khuê nữ huyện thừa truyền tới tai nguyên chủ.

Nàng lòng tràn đầy bi thương cùng hận, nhất thời nghĩ không ra liền nhảy sông tìm cái chết......