Chương 1: Mảnh Ghép: Tình Yêu Của Anh Tử

Anh Tử ngồi trên ghế vừa ăn xong kẹo ngọt, vừa dùng mắt quan sát nhà của chị. Sàn nhà bằng gỗ thật rắn chắc, hai ba phòng nhỏ, trông ngăn nắp sáng sủa.

“Em chạy tới đây như vậy, anh không nói gì sao?” Chị của Anh Tử đưa cho cô một cái tách sứ, bên trong là nước trong, Anh Tử uống một hớp, rồi bĩu môi nói: “Anh ấy nói gì thì làm sao, anh ấy không nên nghe lời chị dâu nói gả em đi!” Anh Tử nói xong thì ngẩng đầu lên, hai bím tóc quê mùa cũng lung lay theo, “Bây giờ giải phóng, cơ hội cho con gái ngẩng đầu đã đến. Lần này em tới nội thành sẽ không dự định trở về. Em cũng không liên luỵ chị, tự em đi tìm việc làm, tuy rằng em không biết chữ, nhưng có thể chịu khổ, khiêng đồ vật nặng cả trăm cân em vẫn có thể di chuyển được.”

Chị Anh Tử nhìn cô em gái quật cường trước mắt không khỏi lắc đầu: đứa em gái này đã như vậy từ lúc nhỏ.

Chị cả như mẹ, từ khi mẹ Anh Tử qua đời lúc cô ba tuổi, chị đã bắt đầu nuôi nấng cô.

Năm đó người trong nhà muốn hai chị em bó chân, Anh Tử hung hăng cắn người bó chân một cái, đánh chết cô cũng không bó.

Sau đó, Anh Tử lén đến trường nghe giảng bài, tranh cãi muốn học viết chữ, cô đã bị cha đánh một cái, cho đến bây giờ cô vẫn không chịu nhận sai.

Hiện giờ Anh Tử mười tám tuổi, tự mình trốn khỏi việc hôn nhân ở nông thôn do anh và chị dâu sắp xếp, chạy đến thành phố lớn này tìm chị.

Chị lớn hơn cô mười tuổi, từ lâu đã gả cho một kỹ sư trong thành phố, hiện giờ chị có việc làm ở sân bay, thanh nhàn lại có thể diện.

“Vậy được rồi, đợi lát nữa anh rể em về, chị nhờ anh ấy tìm việc lặt vặt cho em làm.”

“Cám ơn chị!” Gương mặt Anh Tử tròn tròn, ánh mắt loé sáng.

Anh rể của Anh Tử tìm cho cô một công việc tạm thời.

Vốn muốn giao cho cô công việc nhân viên ghi chép, thế nhưng cô không biết chữ, càng không thể viết chữ, nên đành phải tìm việc khuân vác.

Có nhiều bến tàu ở sông Trường Giang, sắt thép vận chuyển lên thuyền rồi dỡ xuống, Anh Tử làm nổi công việc này.

Dáng người cô to lớn hơn phụ nữ bình thường, sau khi làm công việc này của đàn ông, cô càng có vẻ cường tráng, thêm vào chưa từng đi học, nói chuyện thô lỗ, mắng người cũng rất hung dữ.

“Cô hung dữ như vậy, về sau làm sao tìm chồng a!” Có một người phụ nữ có chồng làm nhân viên tạp vụ lắm mồm, lúc đưa cơm đến, nói đùa về cô trước mặt tập thể: “Đúng rồi, nghe nói cô vốn ở nông thôn không có ai muốn kết hôn, cho nên mới chạy đến thành phố chúng tôi, ôi chao ôi chao…”

Chỉ nghe xung quanh có tiếng kinh hô, người phụ nữ lắm mồm đã bị Anh Tử xem như hàng hoá mà nhấc lên bằng một tay, treo ngược ở trên vai.

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch: “Cô, cô mau thả tôi xuống, tôi phải đi mách chị cô!”



Buổi tối, người đến tố cáo đi rồi, trên mặt chị Anh Tử còn lộ vẻ cười xoà, nhưng lại không thể che dấu mặt mũi khốn khổ.

“Anh Tử à.” Chị lắc lắc Anh Tử.

Nhưng Anh Tử lên tiếng buồn bực ở góc giường, cô tức giận, xông đến phía cửa hừ: “Người đàn bà ghê tởm, chạy đến đây làm khổ chị. Em không nên chỉ treo bà ta, còn phải cho bà ta một nắm đấm!”

“Tìm chồng, có lẽ tính tình của em sẽ không nóng nảy như vậy…” Chị bất đắc dĩ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chị đi nấu ăn trước, đợi anh rể em trở về, chị nhờ anh ấy tìm cho em một mối hôn nhân.”

...

Hai tháng sau, anh rể của Anh Tử tìm được một mối..

Nhà trai lớn tuổi hơn Anh Tử, gia đình cũng không ở thành phố này, trong nhà mở hiệu thuốc bắc, cũng làm nghề thợ mộc. Mà bản thân anh làm quản đốc không lớn không nhỏ ở thành phố này.

Mọi người gọi anh là A Vinh.

“Anh rể, sau mối này, còn mấy mối khác nữa?”

“Em còn muốn mấy mối hả?” Anh rể của Anh Tử dẫn cô đi xem mắt, ngoài miệng cười khổ: cô em gái này không giống phụ nữ dịu dàng chút nào.

Nói thật, cô em gái này không nấu cơm, cũng không may vá, toàn thân không có khí chất của con gái, anh thật là lo lắng cô chỉ có một mối không biết thành hay không, sợ nhà trai chướng mắt.

Anh rể của Anh Tử không khỏi nói: “Được rồi, đề phòng vạn nhất, mối này không thành, anh giới thiệu cho mấy mối nữa.”

“Em cũng hiểu được mối này hơn phân nửa không thành.”

“Em cũng biết em…”

“Vâng, em cũng rất lo lắng, ngộ nhỡ em thấy anh ta không được thì sao? Em cũng không thể chọn qua loa.” Anh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chung thân đại sự, em cần phải lựa chọn thật tốt.”

“…” Anh rể không nói gì.

Tới chỗ người làm mối xem mặt, Anh Tử đi vào, liền nghe thấy thanh âm ôn hoà giống như châu ngọc: “Em là Anh Tử à, anh là A Vinh.”

Cô ngẩng đầu, thấy một anh chàng trai mặt mũi anh tuấn, vóc dáng cao cao, mặc áo sơ mi quần tây, nụ cười như gió xuân.



Thật là đẹp trai, có góc có cạnh, đôi mày kiếm, đôi mắt như nước, mũi cao thẳng, nhất là đôi môi đẹp mà không mỏng.

Môi mỏng nhất định là người bạc tình, anh không phải.

Anh Tử liếc mắt một cái liền đối diện với gương mặt của anh. Trái tim cô như mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.

“Chỉ có hai người chúng ta, em muốn trò chuyện không?” Tính tình A Vinh rất ôn hoà, là người có tri thức lễ nghĩa mà Anh Tử chưa bao giờ gặp qua.

Anh Tử đột nhiên nắm lấy tay anh, kéo anh qua bên cạnh mình.

A Vinh ngạc nhiên một lát, sau đó anh không nói, chỉ là cười mặc cho sự đường đột của cô, anh trước sau vẫn ôn hoà dịu dàng, tựa như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, lại giống như nắng sớm trong trẻo lại ấm áp.

“Tên gọi đầy đủ của anh là gì?” Anh Tử hỏi anh.

A Vinh liền nắm tay cô mở ra, vẽ một nét chữ, viết trong lòng bàn tay cô. Sự bình thản và nho nhã của anh, Anh Tử cảm thấy cô như đi hái ngó sen trong hồ sen giữa hè, không thưởng thức bằng mắt nhưng âm thầm vui sướиɠ trong lòng.

“Em không biết chữ.” Cô ngước lên, “Nét chữ này em cũng không biết viết.”

“Sau này anh đọc cho em nghe.” Anh khiêm tốn tiếp lời.

Khi xem mặt trở về, anh rể cười hỏi Anh Tử nãy giờ trên đường tự mình cười trộm, “Thế nào, còn muốn anh rể đi tìm mối khác không?”

“Bỏ đi, em đã quyết định rồi!”

“Lần đầu tiên xem mặt đã quyết định?”

“Quyết định rồi! Anh ấy đẹp trai, hơn nữa…” Mặc dù khuôn mặt đỏ bừng, nhưng Anh Tử vẫn đủ thản nhiên: “Hơn nữa, em nắm bàn tay của anh ấy, rắn chắc dẻo dai, em rất yên tâm.”

Cô đã định rồi, anh chính là chồng của cô.

Chính là loại xướng ca trong hí kịch: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!

(mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen người khôi ngô tuấn tú, đẹp như ngọc, có một không hai)