Chương 7

Vẫn Hàn Nhuận luôn hộ tống tôi, anh dừng xe ở một khu rừng nhỏ, tôi một mình băng qua cánh rừng, phía trước là một bờ biển dài.

Có một chiếc xe Jeep đậu gần đó, có đến ba bốn tên cao to lực lưỡng, người chúng đen xì, quần áo cũ kĩ. Nhìn chúng có "máu mặt" lắm, tôi cũng chẳng vừa nên chẳng sợ hay nể nang gì.

Chúng thấy tôi tiến gần liền nhìn nhau cười, chưa thấy con gái lấy hàng bao giờ sao? Tôi vẫn mặc một tông đen như lần trước, tôi đeo cặp kính mát to che khuất một phần khuôn mặt, tôichẳng hôm đó ngày xui gì mà tự dưng tôi lại xõa tóc....cũng chính vì như thế tôi đã bị hành hạ không ra gì

- Cô em đem đủ tiền chứ?

- Đây.

Tôi mở một va ly tiền đưa trước mặt chúng, chúng nhìn một lúc tôi đóng lại ngay. Tôi không trong giới nhưng luật thì vẫn rõ, đương nhiên phải một tay giao hàng một tay giao tiền rồi.

Chúng hiểu ý nên tiến hành giao dịch ngay, chúng ỷ đông nên giở trò, tôi nghĩ nếu không nhờ đến tổ chức hẳn tên nhận hàng hôm nay sẽ vào rọ ngay.

Lúc tôi đưa tiền chúng cũng đưa tôi một túi súng, tôi thấy hàng nên mới buông tay. Lúc tôi quay đi tôi nghe có tiếng " người quen" đâu đây, tôi biết chúng giở trò, tôi biết chúng sẽ khử tôi nên tôi ra tay trước một bước.

Khi tôi quay lại chúng chỉ vừa chỉa súng vào tôi, tôi nhanh tay hơn chúng, tôi có thể tự nhận mình là tay thiện xạ. Tôi không nói xuông...thực chất là như vậy. Nhưng thôi đi sau lần đó tôi có làm gì cũng chẳng khôi phục "chức vị" Tay Thiện Xạ nữa.

Nhưng chúng đểu hơn tôi tưởng, tôi chỉ vừa bắn hai tên thì trong rừng còn nhiều tên khác lao đến, chúng đông đấy khoảng hai mươi mấy chứ ít õi gì.

Trong lúc ẩu đã tôi bị một tên cướp súng, tôi còn bị thương ở đùi, chính viên đạn trong khẩu súng của tôi cắm sâu vào đùi tôi. Máu rỉ ra lập tức, mẹ tôi là người giúp tôi tạo ra những viên đạn này, lực cắm rất sâu nên dẫn đến mau mất máu, đáng chết hơn là trong đạn có thuốc tê nó đặc biệt làm tê liệt cơ quan hay bộ phận gần vị trí bắn ít nhất 30cm.

Tôi có cảm giác tê cứng chân, tôi khụy xuống trước mặt chúng vẫn còn mười mấy tên đứng đó cười lớn. Đối với người cầm súng như tôi, bị cướp súng là điều đáng sỉ nhục vô cùng, tôi chẳng muốn mẹ biết chút nào.

Một tên nhuộm tóc đỏ, da đen, đô con tiếng đến gần tôi. Lần đầu tiên tôi thấy màu tóc đỏ kinh tởm đến thế, Kì Băng nhà tôi có mái tóc đỏ lửa rất đẹp sao nhìn tên này tôi chẳng thấy hắn xứng với màu mạnh mẽ này nhỉ?

Hắn giữ lấy cằm tôi nâng khuôn mặt tôi lên, hắn cười nụ cười biếи ŧɦái chưa từng thấy, bấy giờ tôi thấy nụ cười dịu dàng của Hàn Nhuận vẫn làm tôi yên tâm hơn. Tôi dùng sức bẽ tay hắn, một tên phía sau túm lấy tóc tôi.

Tên tóc đỏ lắc tay kêu đau rồi tát thẳng vào mặt tôi, miệng tôi xuất hiện một vêt bầm, răng cắn phải môi miệng tôi bê bết máu. Tát một cái chưa đủ sao, từ nhỏ đến giờ chưa ai tát tôi đấy, mà tên biếи ŧɦái ấy tát tôi những hai, ba cái.



Lúc đó tôi tức đến run người, tôi nhớ dường như mình sắp khóc thì phải....

- Cô em dễ thương thật! Bây xem tao làm em gái nhỏ khóc rồi kìa.

Bọn chúng thi nhau cười lớn, tôi chưa chảy nước mắt nhưng tôi biết nước mắt tôi lưng chứng khóe mi rồi. Không phải tôi đau, cũng chẳng phải vì đùi tôi mất dần cảm giác mà....tôi ức...ức hế không chịu được.

Bị cướp súng đã đành, bị giật tóc đã đành rồi còn bị tát cho vài phát....tôi muốn khóc to thật to vì tôi đang yếu thế...tôi không thể cho chúng bài học được.

Trong tràn cười khoài trá của chúng tôi nghe được âm thanh sắt nhọn của một " người quen" khác đã làm đàn chim trong rừng vỡ tổ. Đó là Hàn Nhuận....anh đã bán tên giữ lấy tóc tôi.

Mấy tên khác khựng lại rồi rút súng, tôi không rõ có bao nhiêu tiếng súng, có bao nhiêu tiếng gạt đạn hay bóp còi, tôi chỉ biết mính bị một tên ném ra bờ biển.......

Tôi chẳng biết có phải tôi xui đến nổi lần nào cũng bất tĩnh lúc quan trọng hay không, sóng biển mặc sức đánh vào tôi.....tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

Lúc đôi tĩnh lại trời đã tối, tôi nằm trên bờ cát trắng trước một đống lửa rực đỏ.....

Bên cạnh tôi là Hàn Nhuận và túi hàng....anh nhìn tôi bằng ánh mắt lần trước....ánh mắt khó chịu

- Anh thật muốn nói với mẹ em rằng con gái dì ấy bị cướp súng, còn bị súng của mình bắn bị thương, không biết mẹ em phản ứng thế nào nhỉ?

- Anh ác thế

- Anh ác thế nơi mới cứu em, ác đến nổi không dám đưa em về tòa thành đây này

- Khục....Khục....em.....

- Thôi đừng nói nữa uống chút nước đi

Anh nghe giọng nói yếu ớt của tôi nên chẳng muốn nghe thêm nữa, tôi có vận thật, vận xui ấy cứ hể làm nhiệm vụ sẽ bị anh nhìn mình bằng bộ dạng tệ nhất.



Người tôi ướt sũng cũng dần khô lại một chút, chân tôi vẫn chưa có cảm giác nhưng máu ngừng chảy rồi.

Tôi thấy anh móc một con dao găm ra mặt tôi đã tái rồi thì trắng bệch ra luôn..... Truyện Tổng Tài

- Nhuận ca...ca tha cho em.....đau lắm đây!

- Đau cho em chết luôn đi con nhóc vô dụng này

- Em thấy anh hai mặt thật....Nhuận ca chã tốt như ở tòa thành

- Ở đấy em là tiểu công chúa Tina còn nhường em anh đây phải nịnh nọt thôi

- Đau chứ?

- Sẽ đau nhưng nhanh thôi!

Chẳng có thuốc giảm đau nên Hàn Nhuận sẽ lấy viên đạn ra khi tôi còn trơ trơ, tôi nhìn con dao mà nước mắt ứ đọng......ngày xui xẻo gì thế này hôm nay chịu đủ mọi cực hình rồi.

Anh lấy chai nước sạch rửa sơ vết thương cho tôi, chiếc quần dài của tôi cũng nên ngắn bớt là vừa. Sợi dây thừng vẫn siết chặc ở cách vết thương một khoảng phía trên chỗ bắn, như thế để giảm mức tối đa việc mất máu của tôi.

Tôi không quên cơn đau đó, nổi đau cắt da cắt thịt, con giao mang luồng khí lạnh rạch lên chân tôi, tôi khóc không ra nước mắt, tôi la toáng làm bầy chim vừa về tổ lại rời đi ồ ạt.

- Anh chết đi.....đau chết em.........sao anh không đi chết đi

- Em bớt ồn đi. Làm thế sao anh gắp viên đạn ra được.

- Anh đưa đùi đây.....em rạch vài đường cho biết vị

Anh cho tôi mượn cánh tay anh, tôi cắt đến mức vết thẹo để lại không cách nào xóa đi được.