Chương 30

- Mới đi có hai ngày mà xem anh ra thành hạng người gì rồi.

- Hừm, liên quan đến Tina hạng người gì em cũng xóa sổ, anh không bị loại trừ đâu.

Sắc mặt Hàn Nhuận ra sao tôi chẳng cần nhìn tới, tôi bước đến tủ quần áo lấy đồ để tắm, vất vã cả ngày phải thư giản một chút. Chắc hẳn hôm nay phải thức khuya nữa rồi, đã định làm cho xong để tối đánh một giấc ngon lành, vậy mà nằm nghỉ đến giờ này mới dậy khiến bản thân mình khâm phục.

Tối ngâm mình trong làn nước ấm, tứ chi thả lỏng, từng mạch máu nhanh chóng lưu thông, phải hưởng thụ thật tốt mới không phụ lòng chính bản thân mình.

Vẫn như mọi khi tôi vẫn mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng, váy màu xanh biển đậm có hai lớp váy, phần ngực phủ đầy ren xanh và trắng. Tôi thấy mình vẫn chưa táo bạo bằng Tina, lúc tôi hé cửa phòng tắm định bước ra đã chứng kiến một sự kiện có một không hai, phải chi mình cầm máy ảnh trên tay là chuẩn rồi.

Tina mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, chiếc váy mỏng đến độ có thể thấy được nội vòng eo thon và cặp chân dài trắng mịn của chị ta. Tina đang ngồi trên giường, Hàn Nhuận đang nằm nhắm mắt, chắc anh không hay biết thì phải.

Thấy tôi bước ra Tina không giật mình hay ngạc nhiên, chị ta còn nhìn tôi cười đểu một cái, tôi biết chị ta chỉ giỏi đóng kịch là giỏi, lúc ở tòa thành thái độ ân hận chứng nào thì bây giờ lại trở mặt chừng ấy.

Hàn Nhuận mở mắt thấy tôi ngồi trên bàn làm việc còn Tina ngồi bên cạnh,anh cũng chẳng nói gì, anh đứng dậy đi đến chỗ tôi. Anh lấy chiếc khăc tắm từ tay tôi rồi lau mái tóc đang nhỏ giọt của tôi, tôi mặc anh làm gì cứ việc, tôi chẳng hơi đâu ý kiến.

Bỗng tay Hàn Nhuận bỗng dừng động tác, tôi cũng hoi ngạc nhiên nên xoay đầu nhìn lại, Tina đang ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau. Haizzz!

Tôi ôm laptop và tài liệu đang làm dở đứng dậy ra khỏi phòng, bởi đời sao lại khổ thế không biết, tôi có cấm hai người họ không được tình tứ đâu dù gì tôi cũng chẳng có danh phận gì trong nhà họ Hàn. Nhưng cũng đừng nên quấy rầy công việc của tôi chứ, hai người tình tứ thì chẳng sao nhưng tôi phải kiếm tiền nuôi con tôi chứ.

Tôi ghé sang phòng tụi nhỏ một chút, thấy hai đứa nhỏ an phận coi tivi tôi mới xuống dưới nhà, tôi dặn người trông chúng đến giờ phải tắt tivi đi ngủ.

Ngồi trong phòng khách sáng đèn, tôi tiếp tục lật mở tài liệu rồi chuyên tâm đưa những nét vẽ lên trang giấy trắng. Tôi vẽ được chừng hai ba bức thì mẹ Hàn Nhuận trên tầng bước xuống, bà khoác chiếc áo ngủ màu trắng trông rất quí phái. Bà thấy tôi liền tròn xoe mắt, bà ấy bước ra sau bếp chẳng mấy chốc bước lên phòng khách tay cầm theo một chiếc cốc nhỏ.



- Bận vậy sao? Uống chút gì đi.

- Con cảm ơn. Sao bác không nghĩ sớm đi ạ?

- Ta định trông cho tụi nhỏ ngủ rồi sẽ nghỉ ngay.

- Bác yêu thương tụi nhỏ như thế con thật cảm thấy mình như bớt đi một phần lo lắng.

- Con bé này, chúng là cháu ta, Tiểu Lâm còn là cháu nội đích tôn của ta sao ta không thương yêu chúng cho được.

Bà vừa cười vừa vuốt tóc tôi, lúc trước mẹ tôi có nói, ba gia đình của tôi, Kì Băng và Hàn Nhuận đều là bạn thậm thâm giao, chí cốt. Bởi vậy sau này khi ba mẹ Kì Băng mất, bác Hàn đã cố tìm ra Kì Băng để đưa về chăm sóc, may mà Kì Băng được một cô nhi viện bên Mỹ giữ lại nuôi dưỡng.

Hai vợ chồng bác Hàn rất hiền lành, phải trái trắng đen đều phải rõ ràng, công tư đều phải phân minh. Vì thế tôi rất nể hai người họ, trong lúc làm nhiệm vụ thì không kém phần bản lĩnh. Nhiều người trong tổ chức cũng có độ tuổi ngang như ba mẹ tôi, điển hình là hai vợ chồng bác Hàn. Là bậc trưởng bối nên nhiệm vụ có phần khó khăn và nguy hiểm hơn.

- Mẹ con lúc nãy có gọi đến nói con về Pháp chưa ngày nào có bữa ăn ra trò, về đây công việc lại bề bộn ta cũng chưa có thời gian hỏi thăm con.

- Bác đừng nói vậy, hai bác mới là người cần chúng con để tâm đến, công việc hai bác bận rộn lại còn nguy hiểm. Con đây chỉ ngồi vẽ vời một chỗ thì sao đáng ngại được.

- Nhưng hai ta chỉ bận công việc về nhà mặc sức mà nghỉ ngơi, con không phải vừa lo nghĩ ra ý tưởng mới lại phải lo lắng cho hai đứa nhỏ nữa. Hàn Nhuận mà không chăm sóc con cho tốt bác trị nó ngay.

- Thôi đi bác anh ấy lo cho bọn trẻ con đã mừng chết đi sống lại rồi, bây giờ xuất hiện thêm Tina con sợ tụ nhỏ bị thất sủng ấy.

- Sao lại như thế được, Hàn Nhuận không phải người như vậy đâu ta. Ta nuôi nó lớn đến chừng này ta hiểu nó hơn ai hết.



- Con không biết anh ta có giả đò với bác không ý, bây giờ chắc phòng con cũng ấm lắm rồi.

- Cái thằng....ta phải cho nó biết lợi hại của gia pháp.

- Bác..bác...đừng nóng, mặc anh ấy đi con cũng có quan tâm gì đâu.

- Nhưng....

- Con chỉ là mẹ của con anh ấy thôi, con không mong danh phận như ba con nói, trong nhà họ Hàn này hai bác xem con là con gái nuôi như trước là con mãn nguyện rồi.

- Trước sau gì ta cũng bắt nó cưới con về, ta không thích Tina.

- Bác đừng làm Nhuận ca khó xử, dù cho anh ấy có ngõ lời con vẫn sẽ từ chối thôi, con chỉ muốn hai đứa nhỏ có ba thôi, không mong làm vợ Nhuận ca.

- Nhưng ta đã xem con là con dâu ta rồi, mai này Tiểu Hàn lấy người khác chẳng phải làm ta đau lòng chết sao.

- Bác cứ việc xem con là con dâu trong lòng bác, nếu mai này anh ấy có cưới ai đi nữa con và hai đứa cháu nội của bác vẫn thường xuyên đến thăm bác.

- Tiểu Mạc, con thật....

Tôi nắm lấy bàn tay đã dần có nếp nhăn của bác gái, tôi biết tâm ý bác dành cho tôi, tôi biết bác muốn tôi được một danh phận chính thức để còn ăn nói với ba mẹ tôi, với hai đứa trẻ sau này. Nhưng thật tôi rất xin lỗi bác gái, tôi và Hàn Nhuận từ lâu đã không thể, dù cho bây giờ giữa hai người chúng tôi có một giao liên đi nữa cũng chẳng thay đôi được gì.

Lúc trước đã không thể, bây giờ và sau này chắc gì chuyển hóa được, giờ đây Tina cũng chính thức vào cuộc vậy tội gì tôi phải cố gắng ép mình vào khuôn khổ cô Hàn, bà Hàn làm gì.