Tôi tranh thủ làm việc nhanh nhất có thể, sợ hai bé con lại không thấy tôi thì đòi mẹ. Karen nói tôi cứ từ từ mà giải quyết vì ở Pháp ba mẹ cô cũng xem xét cho việc kinh doanh của tôi.
Mọi việc đều dự trù theo kế hoạch, mặt bằng đang được sửa sang lại, tất cả mọi việc Karen sẽ đứng ra thay tôi sắp xếp. Nêu có hợp đồng thì sẽ đưa tôi xem qua để hỏi ý kiến, Karen từng là một luật sư và cũng từng là kiến trúc sư, tôi tin vào năng lực và trách nhiệm của chị ấy.
Tôi đóng laptop lại rồi mang điện thoại xuống nhà, ba cha con đang ngồi trên sofa cười nói vui vẻ, Hàn Nhuận làm trò cho chúng xem, anh ấy biết chút ít màn ảo thuật lừa gạt những đứa trẻ mới lớn như tôi và Kì Băng lúc nhỏ.
Cô ngồi một bên xem họ cười đùa, hai bé con mỗi đứa ngồi một bên, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của hai đứa nắm lấy vạt áo và ngón tay của anh. Anh rất kiên nhẫn làm mặt xấu cho chúng xem, đến cả tôi xem cũng muốn bật cười, tôi giơ điện thoại chụp lại vài bức ảnh kỉ niệm.
Anh lâu lâu lại hướng mắt về tôi, tôi chỉ biết ngồi cười đáp lại thôi. Hai bé con có vẻ rất thích "dady" của chúng, nhớ lại lúc chúng vừa biết nói Karen tập cho chúng gọi "mamy" với "dady" rất nhiều lần. Sau này tôi đưa ảnh cho chúng xem càng ngày chúng càng nhắc về anh nhiều hơn, mỗi tối sẽ lại bâng quơ nhắc đến "dady".
- Hai con qua đây, nói chuyện điện thoại với ông bà ngoại một chút đi, mới có một ngày mà ông bà rất nhớ hai con.
Hàn Lâm: một ngày....nhanh nhah
Hàn Mạc Kì: bà ngoại ăn...ăn...ông ngoại....xe xe
- Hai con nhớ ông bà không?
- Không....thèm
Ha ha ha
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được cười, " Không thèm" là câu Karen hay nói mỗi khi bị tôi nói móc. Chúng học được nhanh thật!
Hàn Nhuận giúp tôi kêt nối với màn hình thiêt bị trong phòng ba mẹ, trên màn hình ti vi hiện đại hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi trên sofa.
Tôi đến ngồi cạnh mọi người đặt Tiểu Lâm lên đùi mình, Hàn Nhuận thận trọng nói chuyện với ba tôi. Mặt dù chẳng phải " ba mặt một lời" nhưng sát khí của ba tôi có ảnh hưởng rất lớn. Lão đại đúng thật chẳng phải hư danh.
- Chào lão đại, chủ mẫu
- Cậu xem cậu làm ra trò gì vậy? Muốn để con gái ta làm phụ nữ không chồng một mình nuôi con sao?
- Con không có ý đó....con cũng đã nói với Mạc Mạc rồi.
- Cậu làm sao cho nở mặt lão đại ta đây thì làm. Con cháu ta giao hết cho cậu đấy!
- Con biết.
Hàn Lâm: ngoại....nhớ nhớ
Hàn Mạc Kì: ngoại...xe...xe
- Cháu yêu của ngoại, bà ngoại nhớ hai đứa quá đi. Hai đứa về nhanh nhé ngoại dẫn đi xem xe của ông ngoại
Hàn Lâm: xe...mới...đẹp
Hàn Mạc Kì: xe...đẹp...thích dady...hơn
Ha ha ha
Hai đứa nhóc này lật lọng lắm đấy, một mặt đòi xem xe của ông ngoại, một mặt muốn ở cùng ba chúng, ranh thật. Tôi thấy ba nhìn mình rất lâu rồi.....
- Con đang chờ lời ba đây.
- Tiểu Hàn không thương con thì về với ta
- Không sao đâu ba, con định sẽ ở cùng Nhuận ca, con của con cần có mái ấm của chúng
- Khi nào kết hôn?
- Ba....ba cũng biết con với Nhuận ca....thật thì con chỉ muốn chăm sóc tốt cho cháu của ba thôi.
- Con gái của Lâm Thính Nam ta mà ở nhà họ Hàn kia không có lấy một danh phận sao?
- Con lấy danh phận con gai của Lâm lão đại, danh phận là sát thủ cầm súng, danh phận nhà thiết kế của nhãn hiệu Susan & Ryan không phải nhiều quá rồi sao?
- Con giỏi lắm Lâm Tiểu Mạc
Hàn Lâm: mamy giỏi.....Lâm Lâm....giỏi hơn
Hàn Mạc Kì: ông ngoại....Kì Kì....ngoan ngoan....giỏi hơn...anh
- Hai tiểu quỷ tụi con đi theo mẹ mà chọc ta đấy nhé?!
Hàn Lâm: không....không....thiên...thời
Hàn Mạc Kì: thiên thời....địa lợi....nhận hòa....giỏi giỏi
- Tiểu quỷ
Sau cuộc " đấu võ mồm" của hai bên tôi đứa hai ngôi sao nhỏ về phòng ngủ trưa, ăn đúng bữa, ngủ cũng không thể bỏ lỡ. Sức khỏe của chúng tuy rất tốt nhưng không có nghĩ là sẽ không mắc phải bệnh, tôi chỉ sợ chúng nhỡ may bệnh ra đó thì tôi chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho những việc khác.
Tôi cũng quay về phòng nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi chứ thật chất là đi tám chuyện với Kì Băng, tôi vẫn chưa muốn cho Kì Băng biết về việt tôi có con và đang sống cùng Hàn Nhuận. Tôic hỉ định khi nào bạn ấy về nước sẽ cho bạn ấy bất ngờ.
Hàn Nhuận vào phòng nói rằng hai đứa nó ngủ rất say, cái cớ hay thật. Giờ tôi mới biết đàn ông đều cùng một loại " được voi đòi tiên", tôi chấp nhận tình cảm của anh ấy mới tối qua thôi mà giờ đã báy cái bộ mặt " ác lang" ra rôi.
Nhìn mà xem nụ cười đó là có ý gì chứ? Bình thường cười dịu dàng biết mấy, hôm nay càng nhìn cài lộ ra ý đồ. Sáng,trưa,chiều, tối lúc nào cũng tranh thũ ở riêng với cô.
- Nhuận ca!
- Sao?
- Ca có thể ngưng nhìn sư muội ít nhất 1phút không? Ca đang tỏ vẻ có ý đồ đấy!
- Người Anh thật lạ, anh nhớ các nước phương Tây rất thích giao tiếp bằng cử chỉ mà!
- Em không phải người Anh, không phải người Mỹ....em là con gái lão đại đấy anh thử có ý đồ với em xem.
Tôi ngồi ôm laptop tiếp tục ngõ bàn phím, Hàn Nhuận ngồi bên mép giường cả nửa ngày rồi chứ ít ỏi gì chứ, anh không buồn ngủ tôi cũng cần phải nghỉ ngơi mà. Nếu trong phòng bạn có một người cũng có thể gọi là anh tuấn, nhưng mang cử chỉ của sắc lang thì bạn có yên tâm ngủ được không?
- Nhuận ca!
- Anh đây! Em đừng mãi gọi anh như thế, anh biết mình rất được phụ nữ chú ý
Tôi cười lớn, gửi tin cuối cho Kì Băng rồi đóng laptop để vào ngăn tủ cạnh giường. Tôi ngồi chồm dậy đặt tay lên trán anh, lúc nhỏ tôi hay làm thế cỉ để khẳng định và phán....
- Hàn Nhuận, em không phải có ý xâu nhưng đầu anh ấm thật rồi đấy. Lâm Tiểu Mạc em đây không chịu nổi sức hút đó đâu......ha ha ha
- Em thử trêu thêm một câu nữa xem...
- Em không nói thì bảo em sợ anh, nhưng con người Tiểu Mạc em đây xưa nay rất tốt.....ha ha thuận theo ý anh. Anh mà không đi ra khỏi đây em chắc rằng anh sẽ.....
- Oái!...Hàn....Hàn Nhuận
- Nói tiếp đi, em nói một câu anh hôn em một cái
- Anh chơi trò gì thế?
- Trò "Trừng trị Tiểu Mac đắc ý"
- Xí...anh có giỏi thì đấu võ mồm xem anh cũng chỉ học lõm từ.....ưhm...anh...ngô
Anh không kiêng dè mà áp tôi xuống giường, tay anh giữ lấy tay tôi, tôi bất lực vùng vậy cuối cùng cũng xin hàng. Lưỡi anh tìm lấy đường len vào miệng tôi, cảm giác lưỡi anh cuốn lấy lưỡi tôi....tim tôi đập mạnh....hai mắt mở to.
Khuôn mặt anh gần tầm mắt tôi đến mức tôi nhận thấy được hàng mi của anh rất dài, chân mày không đậm quá nhưng vẫn toát lên đươc vẻ nam tính của một người đàn ông 27t.
Hơi thở của tôi bị anh cuốn đi mất, bờ môi mỏng của anh mang hương vị của một người đàn ông đích thực, ấm nóng, trơn mượt, quyến trũ, ngọt ngào, mạnh mẻ, tê liệt đến đừng tế bào da cho đến các dây thần kinh cảm xúc