Khải Trạch cười cười bỏ ly rượu trên tay xuống, đi về phía hai người kia.
- Sao nào, tôi nói đúng quá hả?
Kỳ Niên liếc anh ta, tay vẫn nắm chặt Du Nhan không có ý buông ra. Du Nhan nhăn mặt, hướng Khải Trạch rưng rưng.
- Chú đẹp trai, ông già này là người xấu, chú giúp cháu với!
Khải Trạch nghe cô gọi Kỳ Niên là ông già thì liền bật cười, sau đó càng cười lớn hơn. Mặt Kỳ Niên lúc này đen như nhọ nồi, mày nhíu chặt lại. Anh lúc nãy không nghe lầm đi, cô gọi Khải Trạch là " chú đẹp trai"? Đây lại là cái danh hiệu gì, hết một ca ca rồi bây giờ lại còn thêm một chú đẹp trai. Càng nghĩ lại càng điên tức, anh và Khải Trạch cùng một tuổi tại sao cô lại gọi anh là ông còn anh ta là chú cơ chứ?
- Em đừng nghĩ cậu ta sẽ giúp em, mơ tưởng!
Nói rồi bế bổng cô lên mặc cho cô cào loạn đánh loạn trên người anh, Kỳ Niên đi thẳng ra ngoài. Khải Trạch thấy vậy liền gọi với theo.
- Này, người tôi đem về cậu dám dẫn đi sao, lão Kỳ, lão Kỳ…
Anh bực dọc đứng lại, ném cho anh ta một cái chìa khoá đã chuẩn bị sẵn, biết thế nào anh ta cũng đòi hỏi.
- Khu vườn ở biệt thự ngoại ô có hai chậu cây mới cậu đến lấy đi!
Khải Trạch vui vẻ bắt lấy chìa khoá đang ném tới, lợi nhuận trao đổi lần này rất tốt. Lại suy nghĩ đến hai chậu cây kia, tâm trạng càng vui sướиɠ hơn, anh lập tức rời khỏi phòng đi đến ngoại ô đem cây về càng sớm càng tốt!
Lúc này, Du Nhan bị Kỳ Niên vác trên vai, cảm giác “bay bổng” này không được tốt lắm. Cô vun tay vun chân loạn xạ nhưng anh cũng không quan tâm, một đường đem cô vác ra xe. Sau khi được Kỳ Niên " nhẹ nhàng " ném vào xe, Du Nhan thấy đầu mình xoay vòng vòng, cảm giác muốn nôn làm cô khó chịu. Dù sao thì với trí nhớ hiện tại, cô là một đứa trẻ 10 tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đối xử như thế. Cảm giác uất ức dân trào, nước mắt như từng hạt pha lê cứ nối nhau rơi xuống trên gò má của cô. Du Nhan càng khóc càng lớn, có bao nhiêu uất ức đều muốn dùng một lần mà khóc ra. Kỳ Niên còn đang đứng ở cửa xe, anh chau mày nhìn " đứa nhỏ" đang khóc trong xe tâm càng thêm loạn. Thở dài một hơi, cơn giận trong lòng đã biến mất, nhìn cô khóc đến thương tâm như thế, anh không nỡ.
Anh bước đến đem cô từ trong xe bế lên, anh ngồi vào ghế phụ rồi đem cô đặt trên đùi mình. Việc dỗ dành này quả thật có hơi khó khăn, lúc trước anh cũng chưa từng có người yêu, việc cô gái kia chỉ là anh yêu đơn phương mà thôi, đến khi cô ấy theo người đàn ông khác ra nước ngoài rồi kết hôn thì mọi việc cũng đã lỡ. Nhưng anh cũng còn rất yêu cô ta nên mới đem cô trở thành vật thay thế hoàn hảo.Nào ngờ mọi việc lại thành ra thế này, anh còn phải chăm sóc thêm một đứa trẻ lớn xác.
- Đừng khóc nữa!
Cô vẫn còn khóc, mà phải nói là khóc càng lớn. Hay tay che lấy toàn bộ khuôn mặt, Du Nhan còn nhớ lúc trước anh đã hôn cô để cô ngừng khóc. Hiện tại, cô dùng hai tay che đi mặt mình, anh muốn hôn cũng là lực bất tòng tâm! Du Nhan cảm thấy mình thật sự rất thông minh.
Kỳ Niên nhìn bộ dạng của cô mà dở khóc dở cười, được rồi coi như lần này tạm tha cho đôi môi nhỏ của cô vậy. Một lúc sau tiếng khóc nhỏ gần, anh ấn đầu cô vào ngực mình, dùng tay xoa xoa tóc của cô.
- Không ức hϊếp em, nói đi hôm nay sao lại trốn ra ngoài?
Du Nhan ở trong lòng anh khịt khịt mũi, dùng áo anh lao đi nước mắt.
- Muốn ra ngoài, trong biệt thự rất ngột ngạt.
- Tại sao không nói với tôi?
Du Nhan hừ một tiếng, nói với ông thì ông cho tôi đi chắc!
Kỳ Niên biết cô đang nghỉ gì trong lòng, anh cảm thấy rất buồn bực, anh khó tính như vậy?
- Lần sao nếu muốn ra ngoài cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người đưa em đi.
Du Nhan lắc đầu.
- Cháu muốn tự đi!
- Không được, rất nguy hiểm!
- Cháu đã 10 tuổi, lúc trước còn ở với bác, bác không bao giờ quản việc này!
Kỳ Niên nheo mắt, ông già kia rõ ràng là không quan tâm đến cô. Nhưng nhìn thấy bộ dạng muốn xù lông của Du Nhan, anh đành chấp nhận. Dù sao tới khi đó để vệ sĩ bí mật đi theo là được.
- Được rồi, tôi đồng ý với em.
Du Nhan vui sướиɠ cười rộ lên, khuôn mặt vẫn còn dấu vết của nước mắt nên nhìn cô không khác gì một con mèo cả. Kỳ Niên đưa tay nhéo mặt cô, lòng thầm nghĩ đúng là người do anh nuôi có khác, trắng trẻo mập mạp còn đáng yêu. Thật sự bây giờ chỉ muốn hung hăn bắt nạt cô một trận.
Du Nhan mặc kệ anh nhéo mặt mình, được đi ra ngoài là vui rồi. Đến lúc đó nhất định phải tìm một quán thật ngon để ăn cho đã. Càng nghĩ đến lòng càng sung sướиɠ, sắp được ăn rồi!
Một lát sau cũng về đến biệt thự, khi xuống xe cô phát hiện đám vệ sĩ đang quỳ trước sân nhà, hai tay khoanh trước ngực nhìn chẳng khác học sinh tiểu học là mấy.
Lúc này, trong đám vệ sĩ có người nhìn thấy cô, anh ta lập tức gọi một tiếng thật lớn.
- Tiểu thư!!!
Mấy người kia nghe vậy cũng đồng loạt ngẩn đầu, hướng cô hô đồng thanh một tiếng " tiểu thư “.
Nhìn bộ mặt vui mừng sắp điên của bọn họ, Du Nhan cảm thấy rất áy náy. Chắc hẳn mấy vị ca ca này lại bị phạt một trận rồi. Kỳ Niên xuống xe, liếc nhìn đám người, họ cúi đầu gọi một tiếng " lão đại”. Anh nhàn nhạt hỏi.
- Đã lĩnh phạt?
- Vâng!
Tiếng “vâng” này vang lên như sấm dậy. Anh gật đầu dẫn cô vào nhà, Du Nhan thắc mắc dò hỏi.
- Mấy vị ca ca đó bị phạt gì thế?
- Cũng không có gì, mang vật nặng chạy năm trăm vòng thành phố mà thôi.
Du Nhan: “…”
Du Nhan: “…”
Du Nhan: “…”
Thành phố S này rất " nhỏ " đó!