Sau khi bị một tiếng “ông” của Du Nhan làm cho tức giận, Kỳ Niên liền đến bế thốc cô đem về phòng bệnh. Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ thì cùng với Kỳ Niên đi về phòng làm việc của bác sĩ để nói chuyện.
- Tình trạng sức khoẻ của cô ấy rất tốt, ba ngày nữa nếu không xuất hiện triệu chứng gì thì có thể xuất viện rồi. Tuy nhiên, do lần trước chấn thương quá nặng nên hiện tại cô ấy mất trí nhớ, chỉ nhớ khoảng ký ức lúc cô ấy 10 tuổi trở về trước mà thôi! Nói cách khác, hiện tại cô ấy nghĩ mình 10 tuổi.
- 10 tuổi?
Kỳ Niên cau mày, khi anh mua cô về thì cô cũng đã 17 tuổi, nhưng hiện tại thì 19, một người lớn mang trí nhớ 10 tuổi thì khác gì kẻ ngốc!
- Có thể điều trị không?
- Việc này cũng không có khả quan lắm, chúng tôi sẽ cố gắng.
Kỳ Niên ra khỏi phòng bác sĩ thì đi về phòng bệnh của cô. Tâm trạng của anh hiện giờ rất xấu, một người được anh đào tạo hoàn mỹ nay lại trở thành đứa trẻ, đúng là xúi quẩy.
Đến gần phòng cô, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng rất nghiêm túc canh giữ bên ngoài. Vừa thấy anh tiến tới thì đồng loạt cúi đầu.
- Lão đại!
- Cô ấy ở bên trong?
- Dạ vâng, A Khâu đang ở cùng tiểu thư.
Kỳ Niên lạnh nhạt “um” một tiếng rồi đi vào bên trong. Lúc này Du Nhan đang nằm trên giường bệnh chơi điện thoại. Kỳ Niên liền đen mặt, không dưỡng sức mà còn chơi điện thoại! Anh đi tới, A Khâu bên cạnh cuối đầu anh cũng không quan tâm, tiến tới giật lấy điện thoại từ trong tay cô. Du Nhan đang chơi vui vẻ thì điện thoại bị giật mất, bản tính trẻ con nóng nảy vốn có, cô liền đứng bật dậy trên giường hét lên với anh.
- Ông già này, ông làm gì thế trả điện thoại lại cho tôi!!!
Kỳ Niên trừng mắt nhìn cô “ông già” cô xem anh già sao? Muốn bị đánh đòn?
- Ông trừng cái gì, đó là điện thoại của A Khâu ca ca, anh ấy cho tôi chơi, ông trả đây, trả đây!!!
Cô đứng ở trên giường tay chân đánh loạn xạ lên người anh. Kỳ Niên tránh sang một bên, vẻ mặt càng đáng sợ. " A Khâu ca ca" đây là cái danh xưng chó má gì thế? Nghe thân mật quá đấy. Anh liếc mắt nhìn A Khâu đang đứng run rẩy ở một bên, mặt hắn đã trắng bệch. A Khâu thấy lão đại liếc mình thì liền quỳ xuống, luống cuống giải thích.
- Lão…lão đại, em đã nói với tiểu thư không nên gọi như thế nhưng cô ấy không chịu sửa. Lão đại, là em sai…là em sai.
Du Nhan ở trên giường nhìn A Khâu quỳ dưới đất thì cau mày bất mãn, vị ca ca này làm gì vậy chứ? Cô đứng trên giường nhảy xuống đất, chính là dùng sức nhảy xuống! Kỳ Niên mày càng cau chặt hơn, bộ dạng anh hiện tại vô cùng khó coi.
- A Khâu ca ca, anh làm gì vậy chứ?
- Tiểu thư cô đừng gọi như thế, đừng gọi!
- Sau lại không được, anh lớn tuổi hơn thì phải gọi là ca ca, bác em đã dạy như thế.
Du Nhan ngồi xổm xuống bên cạnh A Khâu, miệng không ngừng nói đạo lý cho anh ta nghe, quả thật là bộ dạng của một đứa trẻ 10 tuổi. Kỳ Niên tiến tới bế cô đem về giường, Du Nhan giãy giụa không nằm yên.
- Ông làm gì vậy, bỏ tôi xuống, lão già dê xồm, buông tôi ra, aaaaa.
Kỳ Niên đưa tay bịt miệng cô lại, quay đầu trừng A Khâu còn đang quỳ.
- Ra ngoài!
A Khâu lật đật đứng dậy chạy ra ngoài, chính là chạy thật nhanh vì anh ta sợ chỉ cần mình chậm một chút lão đại sẽ lấy mạng mình ngay lập tức. Nhưng khi vừa đến cửa, anh ta nghe lão đại khẽ rít lên một tiếng, quay người thì thấy Du Nhan đang cắn Kỳ Niên. A Khâu bịt miệng mình lại sau đó mở cửa vọt ra ngoài. Thấy A Khâu vừa ra, đám vệ sĩ liền xông tới hỏi han, A Khâu nhanh mồm nhanh miệng kể ra những gì mình thấy. Đám vệ sĩ âm thầm mặt niệm một phút cho tiểu thư, mong tiểu thư bình an.
Trong phòng
Sau khi bị Du Nhan cắn một cái, Kỳ Niên liền giận dữ quăng cô lên giường, chính mình thì đè lên ở phía trên. Cô giãy giụa, đánh anh, cào anh làm đủ mọi cách muốn thoát khỏi anh. Du Nhan tức đến phát khóc, nói một cái nước mắt liền ứa ra nhìn vô cùng đáng thương. Kỳ Niên đau đầu, mi tâm nhíu chặt có thể kẹp chết cả một con muỗi. Du Nhan khóc đến lợi hại, nước mắt liên tục chảy ra ướt cả tấm ga giường. Anh liền dùng cách hiệu quả nhất ép cô ngừng khóc - hôn!
Du Nhan trợn tròn hai mắt nhìn người đang hôn mình, từ nhỏ bác trai bác gái của cô rất ít khi hôn cô, có hôn cũng là hôn má. Cô nhớ bác gái nói với cô, ngoài hai bác ra thì không được để người khác hôn mình. Du Nhan hoãn sợ đẩy anh ra nhưng không được, cô hoãn loạn dùng tay càu mạnh vào lưng anh. Kỳ Niên cảm thấy cô không thở được nữa thì buông cô ra, cảm giác cũng không tệ lắm!
Du Nhan lấy chăn trùm kín mình, chỉ chừa lại hai con mắt nhìn anh chằm chằm, như con thỏ con sợ hãi đang nhìn kẻ địch.
- Sau này em còn khóc, tôi sẽ hôn em!
Du Nhan ở trong chăn mếu máo, cô sợ, cô muốn gặp bác của mình.
- Hức hức… muốn…muốn gặp bác…hức hức…muốn gặp bác…bác ơi!!!
Cô trùm kín chăn khóc lớn, trùm như thế ông già kia sẽ không hôn cô được, cô nhớ bác, nhớ bác…
Kỳ Niên nghe cô nói vậy thì buồn cười, gặp bác sao? Cái lão già đó thấy tiền sáng mắt, đem cô bán cho anh bây giờ cô lại muốn gặp người bán mình?
- Ông ta bán em cho tôi, em bây giờ là người của tôi rồi!
Du Nhan ở trong chăn ngừng khóc, bên ngoài chỉ nghe tiếng hít thở nặng nhọc. Cô không tin vào tai mình nữa, ông ta nói bác bán cô? Thế giới của Du Nhan như sụp đổ, cô mồ côi rồi, bác không thương Nhan Nhan nữa rồi, bác không cần Nhan Nhan nữa rồi!
Lúc này Kỳ Niên mới nhớ ra, cô chỉ nhớ mình hiện tại 10 tuổi, lúc 10 tuổi cô vẫn sống rất vui vẻ ở khu ổ chuột cùng hai bác của mình.Anh chau mày nhìn một " cục" chăn trên giường, vỗ đầu mình một cái. Phải dỗ trẻ làm sao đây?