Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Nhóc, Em Ngoan Chút Nào!

Chương 1: Mở đầu

Chương Tiếp »
Người ta từng nói, trong cuộc sống này sẽ không có ai cho không mình bất cứ thứ gì cả.

Anh cho cô một danh phận, một ngôi nhà, một gia đình, một cuộc sống mà ai cũng mơ ước. Nhưng đổi lại anh lại lấy đi của cô sự tự do, buộc cô từ bỏ ước mơ, buộc cô quên đi tình cảm của mình, buộc cô sống dưới thân phận của một người khác.

Hàng ngày cô luôn phải sống trong vỏ bọc hoàn hảo mà anh đã tạo ra cho cô, một thiên kim tiểu thư cao ngạo, quý phái, dịu dàng. Nhưng anh nào biết, những bản chất đó không hề phù hợp với một người đã lớn lên trong khu ổ chuột như cô. Cô hoạt bát, ranh ma, cộc cằn, lỗ mãng, những tính cách đó đã thấm vào máu cô, cô không tài nào bỏ được.

Hàng ngày, anh luôn phái người đến dạy cô, cô quen đi chân trần họ ép cô phải mang giày cao gót. Cô ăn nói thô lỗ họ bắt cô phải học cách dịu dàng. Cô ăn uống rất bạo họ ép cô phải ăn từ tốn, quý phái. Cô thích chơi game họ lại bắt cô học piano, học kéo violin. Cô leo rào bỏ trốn họ bắt cô lại nhốt vào phòng bỏ đói cả đêm. Cô sợ hãi bọn họ, sợ hãi người ông đó, người đàn ông đã mua cô từ tay ông bác của cô.

Một năm đối với cô trãi qua vô cùng gian nan và đau khổ, cô cũng dần quen với việc phải giả làm tiểu thư giàu có. Cách ba bốn ngày cô sẽ gặp được anh một lần, anh đối xử rất lạnh nhạt với cô, không hề xem cô tồn tại. Nhưng những người làm trong nhà lại rất kính trọng cô, họ gọi cô một tiếng " Du tiểu thư ".

Du Nhan biết anh mua cô về đào tạo cô thành một tiểu thư như hiện tại chắc hẳn sẽ có lý do. Nhưng cô nào biết, lý do anh mua cô về chỉ vì cô rất giống một người, một người mà anh yêu sâu đậm, người đã bỏ anh để rời đi cùng người đàn ông khác. Anh muốn biến cô thành một vật thay thế hoàn hảo.

Trong căn phòng không có ánh sáng, Kỳ Niên đang nhấm nháp ly rượu vang đỏ, phía trước anh có một người đang quỳ.

- Lão đại. Hôm nay Du tiểu thư vẫn như mọi hôm, ăn uống bình thường, luyện đàn cũng rất tốt. Nhưng có điều…

- Hửm!

- Lão đại, hôm nay Du tiểu thư ra ngoài có ôm về một con chó hoang, cô ấy đang nuôi con chó đó ở trong phòng của mình.

- Chó hoang?

Anh nhìn về phía góc phòng, nơi ấy có treo một tấm ảnh. Trong ảnh à một cô gái đang cười rất vui vẻ.

- Nhu Nhu không thích chó!

Người đang quỳ liền hiểu ý sau đó lui ra ngoài. Cửa phòng đóng lại xung quanh chỉ còn bóng đêm cô độc.

Nữa tiếng sao ở biệt thự Thiên Kỳ.

Du Nhan đang gào thét điên cuồng, chiếc váy trắng của cô đã thấm đỏ màu máu, trên tay cô là một chú chó nhỏ đã bi gϊếŧ chết. Khi nãy cô chỉ vừa ra khỏi phòng uống cốc nước, quay lại đã thấy chú chó mà cô đã bỏ công tắm rửa sạch sẽ đang nằm trên một vũng máu, đứng bên cạnh nó là một gã mặc đồ đen tay cầm con dao.

- Tại sao, tại sao lại gϊếŧ nó, nó vô tội. Các người là ác quỷ là tu la!!!

Du Nhan bế theo xác của chú chó chạy đến ban công, không do dự liền nhảy xuống. Cô muốn thoát khỏi địa ngục này, muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đó.

Trong căn phòng tối, tiếng điện thoại vang lên từng hồi, người đàn ông nhấc máy.

- Lão Đại, Du tiểu thư nhảy lầu!

Kỳ Niên nhíu mày, tay cuộn thành nắm đấm.

- Phải cứu sống, nếu cô ta chết các người cùng cái bệnh viện đó sẽ chôn theo!!
Chương Tiếp »