- Nè! Đừng có vô cơ gọi người ta như thế chứ. Bố mẹ chị không dạy chị là không được nói tục, chửi bậy à? __ Nó bực mình
- Bố mẹ ư? Họ đã không còn trên đời này từ lâu rồi. Nếu cô muốn tôi sẽ đưa cô đi gặp họ ngay bây giờ__ Ngọc nhếch mép, có ai biết được rằng cô đang đau khổ đến mức nào không? Năm cô lên 4 tuổi, đúng vào cái dịp sinh nhật của mình thì bố mẹ cô đã bị gϊếŧ. Hôm đó, khi cả nhà Ngọc đang vui vẻ chúc mừng sinh nhật cô bé thì một đám người mặc áo đen xông vào nhà cô. Họ đều là những tên xã hội đen được một người đàn ông thuê đến để gϊếŧ chết bố mẹ Ngọc. Người đàn ông đó là chùm ma túy ở Việt Nam lúc bấy giờ. Hắn đã bị bố Ngọc tố cáo. Tuy nhiên sau đó hắn không hề bị bắt vì đã hối lộ cho cảnh sát để thoát tội với một số tiền khổng lồ, nhưng mối thù với bố Ngọc thì vẫn chưa hết. Đoàng... đoàng tiếng súng phát ra khiến cả nhà Ngọc hoảng loạn. Bố Ngọc sợ hãi móc khẩu súng trong túi áo mà ông vẫn luôn để dự phòng. Mẹ ôm lấy Ngọc đang hét toáng lên vì sợ. Nhưng khi bố Ngọc chưa kịp móc súng ra thì một trong những tên kia đã quát lên:
- Ông nghĩ mình còn khẩu súng nào để bắn chúng tôi sao.
Thật, thật sự thì khẩu súng trong túi bố Ngọc sao lại biến mất, sáng nay ông nhớ mình đã mang khẩu
súng đi làm rồi mà, khẩu súng không hề có cánh tại sao nó lại có thể bay đi đâu được.
- Chúng mày muốn gì ở tao. __ ông lấy hết bình tĩnh gằn giọng
- Muốn gì à! Tôi muốn tính mạng của ông, tính mạng của vợ ông, của con ông và tất cả mọi người thân của ông. Ông nghĩ sao
- Mày... Mày có thể gϊếŧ tao nhưng làm ơn tha cho những người thân của tao. Họ không có tội, hãy để tao chịu đựng hết.
- Không được. Nếu mình chết thì tôi cũng không muốn sống làm gì nữa. Các người thích thì gϊếŧ cả tôi luôn đi.__ Mẹ Ngọc hét lên
- Không! Mình không được chết! Mình còn phải sống để chăm sóc cho con chúng ta! Cái Nguyên ( tên cũ của Ngọc) còn quá nhỏ để mất cả cha lẫn mẹ.
- Bố, mẹ! Họ là ai vậy? Họ nói muốn lấy mạng con, lấy mạng bố mẹ và mọi người thân của chúng ta nghĩa là sao. Con không hiểu. __ Ngọc ngây thơ __ Chú ơi! Chú đừng quát bố mẹ cháu nữa, cháu sợ lắm.
- Được cháu bé. Giờ cháu hãy lại đây với ta nào __ Người đàn ông nói __ Ta sẽ không làm hại cháu đâu.
- Không, Nguyên! Con không được lại gần họ, họ sẽ gϊếŧ con. Các ông đừng làm hại con gái tôi. Có gì thì hãy ngồi lại vào bàn để nói chuyện như những thằng đàn ông. __ Bố Ngọc cầm tay cô.
- Ông không còn cơ hội ấy nữa đâu.
Bùm... bùm!
Hai tiếng kêu ấy, hai viên đạn ấy đã được phát ra từ chiếc súng của một tên máu lạnh khát máu.
Bố Ngọc nằm im bất động tại chỗ, những giọt máu có chủ cũng từ từ chảy ra hết khỏi cơ thể người đàn ông này.
- Bố!__ Ngọc hét lên __ Mẹ ơi, bố làm sao vậy, sao bố lại chảy máu.
- Mình ơi!__ Mẹ Ngọc khóc to, nước mắt bà giàn giụa lăn trên khuôn mặt của Ngọc.
Ngọc và mẹ chạy đến bên bố, ông đang nằm trên sàn, những cái thở cuối cùng của cuộc đời dồn dập đến khó tả, ông vẫn cố cất lên tiếng nói yếu ớt:
- Mình ở lại phải chăm sóc con cho thật tốt, nuôi dạy nó lên người.
Nói xong ông nhắm mắt và vĩnh viễn ra đi........
- Ha ha ha! Thật là cảm động quá chúng mày ạ! Tao sợ phát khóc ra đây này!__ một tên trong đó nói __ Yên tâm đi, tiếp theo sẽ là mẹ con bà .