Chương 13

Mà mày hỏi chuyện đó làm gì, nhắc đến tao lại buồn cười __ Thanh

- Để em có thể lên một kế hoạch hoàn hảo. Nếu bây giờ chị chỉ tập trung vào anh Thiên thì..........__ Ngọc nói

- Được. Kế hoạch hay, cứ thế mà triển đi __ Thanh cười đắc ý __ Nhưng bây giờ thì tao với mày phải bận rồi.

- Vâng thưa chị > Ngọc cười nhếch mép __ " Để xem lần này con nhỏ đó có cướp được anh Thiên của chị Thanh nữa không "

~~~

- Meo, meo, meo __ Tiếng chuông tin nhắn của nó vang lên

- Chàng nào mà nhắn tin đến thế hả cưng __ Hân cười

- Con kia, mày biết tao di ứng với mèo mà lại đặt nhạc chuông tin nhắn như thế. Tính chôn nhau à __ Vy bĩu môi

- Ơ, ai mà biết. lêu lêu __ nó chọc tức

- Đúng là cái loại người... __ Vy tức

- Loại người gì nào?? __ nó thêm dầu vào lửa

- Này cái con kia mày muốn tao cho mày một chưởng không hử __ Vy đe doạ

- Anh thách __ nó

- Thôi nào, 2 cái con người này, nói thêm 3 câu nữa là lại đánh nhau cho xem. Tao không hiểu tại sao bọn mày lại làm bạn thân được __ Hân chép miệng

- Tại con Vy gây sự trước chứ, đang yên đang lành __ nó quay ra trách lại cái Vy

- Này là tại do mày gây sự trước chứ __ Vy cũng hùng hổ không kém

- Lại thế rồi, bọn mày mà cãi nhau nữa là tao giận đấy __ Hân tỏ vẻ bất lực với 2 người này

- Ô, Vy ơi tại sao tao với mày cãi nhau mà lại kinh động đến cái Hân nhỉ? __ nó ngây thơ vô số tội

- Ừ ha, tao cũng thấy lạ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong 3 đứa bọn mình chỉ có " bạn " Hân ý là nhớ vừa thông minh này, vừa xinh đẹp, lại còn hiền lành, dịu dàng, nếp na, đảm đang, chăm chỉ. Yến nhỉ __ Vy nháy mắt với nó, như hiểu ý nó cũng thêm vào vài nhời

- Không chỉ thế đâu Vy ơi, cái Hân nó còn rất từ bi độ lượng, không hay chấp nhặt đâu. Hân ơi " cậu" thấy " tớ" với cái Vy nói đúng hông nà

- Thôi được rồi, người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ __ Hân cười đắc chí

- Ai là người lớn, ai là trẻ nhỏ hử?? __ nó

- Biết rồi hỏi __ Hân sung sướиɠ __ Hân biết là Hân xinh đẹp,tốt bụng, hiền lành rồi mà các bạn không phải khen đâu. Hân biết Hân là " hoa hậu thân thiện " rồi mà

- Oẹ __ nó và Vy đồng thanh __ hoa hậu thân thiện á. Nằm mơ hở Hân

- Yến, Yến, sờ vào trán của cái Hân xem nó có bị ấm đầu không? Hay đi nắng quá bị say rồi __ Vy

- Này __ Hân lườm __ Mà Yến mày đọc tin nhắn đi, từ nãy đến giờ cứ nói luyên tha luyên thuyên

- Không nhắc anh cũng quên mất __ Nó mở điện thoại ra đọc " Lại là dòng tin nhắn như lần trước " nó thở dài

- Có chuyện gì vậy? __ Hân và Vy

- Không có gì __ nó miễn cưỡng trả lời

- Thật không?

- Thật 100% luôn nè. Đã bao giờ anh nói dối mấy cô chưa __ nó cố lấy lại nụ cười __ Bây giờ có việc anh phải đi trước, dọn luôn đồ cho anh nha.

~~~

- Có chuyện gì mà mày lại gọi tao lúc này? __ Thiên

- Anh ơi có chuyện rất gấp, anh ra chỗ chân núi gặp em nha __ Lâm nói

* Vũ Quốc Lâm: phó bang Thiên Mạch, là con trai nuôi của ông Vũ Quốc Kỳ ( bố Thiên), võ thuật giỏi không hề kém Thiên, đẹp trai, là một người có tham vọng rất lớn *

- Được 30 phút nữa __ Thiên cúp máy

" Thành công rồi để xem, mày làm gì được tao, tao sẽ giành lại mọi thứ mà mày đang có được " Lâm

- Bọn mày ở lại đây, tao đi có chút việc __ Thiên quay lại

- Chuyện gì mà gấp thế, có cần tao với thằng Nam không? __ Huy

- Không cần, đã có thằng Lâm rồi __ Thiên mỉm cười toả nắng

~~~ Một lúc sau khoảng 10 phút ~~~

- Hế lu 2 anh trai của em. Các anh có khoẻ không? Lâu lắm rồi không được gặp các anh __ Thanh chạy lại về phía anh Nam

- Còn lâu chúng tôi mới chết được cô không phải lo __ Huy lạnh lùng

- Anh nói thế làm em buồn đấy __ Ả chạy lại phía anh Huy __ Anh Thiên đâu rồi các anh?

- Đi gặp thằng Lâm rồi. __ Nam

- Cái gì?__ Thanh hét lên

~~~

- Làm sao bây giờ, đi hay không đi!