Chương 90: Nốt nhạc thứ 90
"AAAAAAAAAAA"
"Tuyết Nhi!"
Cả nhà đang lo lắng bên ngoài trong khi đó chả biết nó bị zì hay có thể lắm là sốc quá có ý tự tử ko chừng.
Cạch...Cánh cửa mở ra, nó đầu tóc bù xù, mắt thâm quần sưng húp, mặt hốc hác hẳn ra. Mẹ nó ôm nó vào lòng "Tuyết Nhi, con ko sao chứ hả?"
.......
Bà thả nó ra "Tuyết Nhi à, sao con phải hành hạ mik zậy?"
Nó cười "Hahaha hành hạ? Bà ta mới hành hạ tôi, chính bà ta, tất cả là bà ta"
"Tuyết Nhi, cậu bị sao zậy? Sao cậu lại ăn nói như thế chứ?" - Nhỏ
Nó với ánh mắt căm hận nhìn nhỏ "Làm cái zì? Nói cái zì? Hahahahahaha"
Nó đóng cửa cái rầm lại, cả nhà nó lại chìm trong lo lắng, nó bên trong khóc, khóc và khóc.
Tối đến, Mẹ nó ngồi ở ngoài đợi nó ra, ko ăn ko uống zì cả dù ông Lục nài nỉ như thế nào, nó mở cửa bước ra uống nước thì nghe tiếng tivi mở nên lại phòng khách xem, thì ra đó là Mẹ cô, bà đang ngủ gật. Nó đi zô phòng mik đem mền ra đắp cho bà rồi xuống bếp lấy nước, bà mở mắt dậy đi theo cô xuống bếp thì thấy cô nằm bât động trên sàn cùng vũng máu.
"Ko ko, TUYẾT NHI!"
Nó và Ba mở cửa chạy ra ngoài, nó lại gần lấy khăn lau mồ hôi cho bà "Mẹ ko sao chứ?"
Bà cầm tay nó khóc "Mẹ mơ thấy con chết ở dưới bếp nhưng may chỉ là giấc mơ nếu ko thì ko biết Mẹ sống sao"
Nó ôm bà vào lòng, nước mắt cũng rơi "Con xin lỗi Mẹ, là con sai rồi, con ko nên như thế với Mẹ. Con xin lỗi!"
Ba nó đi lại ôm cả 2 "Như zậy là tốt rồi, tốt rồi"
.
.
.
Nó dậy rất sớm để nấu đồ ăn sáng cho cả nhà rồi đi học, vừa zô trường đã có người bàn tán nhưng nó đều cho ngoài tai cho đến khi nghe đk nhỏ kia nói liên quan đến Ba Trần nó.
"Mày xem kìa, con Lục Tuyết Nhi đó vẫn còn sức để đi học sao? Nhịn ăn uống mấy ngày liền vì cái chết của Ba ruột nó, mà cũng phải, ông ta chết là đáng, nhà nghèo mà lấy zì nuôi Mẹ con nó? Chết cho đỡ nợ"
Nó đi lại trước mặt nhỏ đó vẻ mặt tức zận "Cô nói lại thử coi. Cô nói ai chết đi cho xong? Cô nói ai ko nuôi nổi tôi? Cô nói ai nhà nghèo?"
Nhỏ đó cười khẩy "Là tôi nói Ba mày đó, Ba ruột mày đó, nhà thì nghèo nên Mẹ mày mới bỏ theo trai, zờ ổng chết rồi thì đỡ chứ sao"
Bốp.....Má nhỏ đó in hằng dấu tay của nó, tất cả đều nhìn nó sợ sệt, nhỏ và hắn tới trường thì cũng đã thấy hết.
"Tốt nhất đừng đυ.ng vào Ba tôi nếu cô chưa muốn chết. Cô nói Ba tôi nghèo à? Sai lầm! Ba tôi còn giàu hơn cả dòng họ nhà cô đó, gia đình họ Trần đủ sức để đè chết gia đình cô đó. Ko tin cứ thử mà xem"
Nó quay đi, mặt nhỏ đó tái mét ko nói nên lời, đừng tưởng nó hiền mà làm tới, sai lầm đó. Nhỏ quay qua nhìn hắn "Tuyết Nhi đã khác trước đúng ko?"
Hắn gật đầu "Phải, Ba cô ấy chết nên tính tình của cô ấy đã thay đổi rất nhìu, anh nghĩ sớm muộn zì cô ấy cũng trả thù cho bà và bác trai"
Nhỏ thở dài "Tuyết Nhi thật tội nghiệp, cuộc sống của cô ấy thật đau khổ, giá chi em có thể gánh bớt cho cô ấy"
Hắn vỗ vai nhỏ rồi cả 2 cùng zô lớp, trước khi zô nhỏ đã bí mật xin cô giáo cho nhỏ ngồi chung với nó. Nó ngồi vẽ hình bóng của người Ba mà nó thương yêu, nước mắt lại rơi, rơi xuống tờ giấy đó, mọi người đi ngang qua mà đau buồn theo.
"Tuyết Nhi, đừng khóc nữa"
Nó nghe thấy tiếng Ba quanh đây liền ngước mắt lên thì ra đó là cô giáo, đã vào zờ học từ nãy zờ rồi mà sao nó lại ko biết? Nó lau đi nước mắt "Xin lỗi cô, em...em..."
Cô vuốt nhẹ tóc nó "Ko sao, cô biết mà, em đi rửa mặt đi"
Nó gật đầu đứng lên đi đến phòng vệ sinh, bên cạnh đó, với chỗ ngồi cuối lớp, cũng là cô ta nhìn nó cười đắc ý.
Nó mở vòi nước cúi xuống rửa mặt, ngước lên với tay lấy khăn thì thấy ông Trần, nó cười quay qua thì ông biến mất, có lẽ nó lại bị ảo giác, ông đã chết rồi thì lấy đâu ra xuất hiện trước mắt nó chứ? Nhưng lại có 1 người đứng đó, chính là Minh Lâm.
"Em ko sao chứ?"
Nó lạnh lùng "Tôi ổn, cảm ơn"
Nó đi khỏi đó, anh ta đứng đó gương mặt bí ẩn "Tuyết Nhi, em ko có chút tình cảm zì với anh sao? Khi Thiên Vũ chết, lúc đó em sẽ yêu anh"
.
.
.
Zờ ra chơi, nó đi lên sân thượng ngồi xếp máy bay.
Hắn đi lên theo nó, đứng 1 góc "Máy bay ko giúp em zì đâu"
Nó quay qua thì thấy hắn "Sao anh biết em ở đây?"
Hắn cười "Anh là ai chứ? Anh là chồng của em mà, mọi hành động của em đều đk anh nắm bắt"
Nó cười rồi lại xếp máy bay, hắn đi lại ngồi cạnh nó "Em ổn chứ?"
Lại là câu nói "Em ổn chứ?" do anh ta và hắn hỏi nó, nhưng tại sao với hắn thì nó cảm thấy sự yên tâm và yêu thương còn anh ta thì lại khác, khi anh ta hỏi nó câu đó thì nó cảm thấy sự ẩn ý bên trong, nó cảm thấy ko zui khi anh ta hỏi. Chả biết là tại sao nữa.
"Em ổn, ko sao"
"Đừng zấu anh, anh hiểu rõ em mà, em ko ổn, rất ko ổn đúng ko?"
Nó quay qua "Thế sao anh còn hỏi trong khi anh biết em ko ổn?"
Hắn cười "Zì anh muốn em trả lời thành thật"
Nó cúi mặt xuống "Thiên Vũ, chúng ta..."
Hắn hơi bị sợ khi nó ấp úng, có khi nó muốn chia tay ko chừng "Em...muốn zì? Em ko yêu anh nữa à?"
Nó lắc đầu "Ko phải, mà là....em muốn...chúng ta...hoàn thành lễ cưới"
Hắn ko tin vào tai mik "Cái zì?"
"Em biết ước nguyện của Ba em chính là thấy em đk hạnh phúc, thấy em lấy chồng nhưng mà....bà ta..."
Mắt nó rưng rưng, hắn cầm tay nó "Anh hứa sẽ chăm sóc cho em, anh sẽ cho em hạnh phúc, anh hứa."
Nó cười, hắn ôm nó vào lòng và hết Nốt nhạc thứ 90.