Chương 107: Nốt nhạc thứ 107
“Được” – Nó lên xe rồi đi về nhà, vẻ mặt ủ rũ hiện rõ, nó quăng cái túi lên ghế rồi ngả lưng “Tệ thật, mình lại có thêm cái đuôi, gì mà bảo vệ? Ngụy biện cả, mình vầy rồi mà có ai ăn hϊếp sao? Vệ sĩ đi theo quá trời sao ai dám ăn hϊếp chứ? Thật là”
Tự dưng nó bật dậy “Sao hôm nay mình lại tỏ ra khó chịu vậy nè? A~ ước gì có Thiên Vũ ở...ờ mà anh ấy mất rồi thì sao ở đây được chứ?” – Nó buồn hiu, và ở bên kia cũng đang rối loạn lên vì chả biết Thư đang ở nơi nào nữa.
Chuyện là vầy, cả đám nhờ Thư đi lấy phong bì và cả đám đợi ở ngoài, khi Thư vừa bước ra thì có xe hơi đi đến và bắt cô rồi phóng đi, cả đám dí theo nhưng giữa đường thì bị xe tải chở đồ cản trở nên mất dấu.
“Ôi làm sao đây? Làm sao đây? Nhi mà biết được thì tiêu tụi mình đó” – Tuệ rối lên
Minh Tuấn đập bàn “Trời ơi, em ồn vậy ai nghĩ gì được? Im lặng chút đi”
Tuệ la lại “Em cũng đang nghĩ mà, anh nghĩ em vui hả?”
“Cả 2 người im luôn đi, la lối vậy ai mà tập trung suy nghĩ được” – Khánh Du nói họ mới chịu im lặng, hắn lên tiếng “Ai đã bắt Thư chứ? Không lẽ Ba Mẹ cô ấy bắt à?”
“Ai biết đâu được nà, có thể lắm nha, tìm hiểu xem Khánh Du” – Tuệ hối thúc
Khánh Du gãi đầu “Tìm sao?”
“Ờ quên ha, giờ sao? Tìm sao?”
Minh Tuấn thở dài “Thôi mệt quá, anh đi nấu mì ăn đây” – Anh xuống bếp lục lọi nhưng chả có gì ăn cả “Ya Tú Tuệ à, nhà em không có gì để ăn sao?”
Tuệ thản nhiên “À em quên mua đồ ăn dự trữ, xin lỗi nha, anh đi mua đi”
Minh Tuấn nổi điên cầm chìa khóa xe đi mua, trên đường về thì thấy chiếc xe hồi nãy bắt Thư, anh liền gọi báo cho Tuệ rồi đi theo chiếc xe đó, Tuệ, Khánh Du và hắn đi theo lời của Tuấn đến bãi đất trồng cây bắp. Tuấn để điện thoại trên xe rồi lén theo dõi tụi bắt cóc thì thấy Ba Mẹ Thư ngồi đó và Thư đang bị ép vào.
“Triệu Khánh Thư, con dám phản bội Ba Mẹ thì sẽ có kết cục như những kẻ phản bội khác thôi, con còn nhớ luật Mẹ đặt cho họ chứ?”
Thư chỉ đứng đó mà khóc, Ba cô sắc mặt trông rất đáng sợ “Con nói đi. NÓI MAU!”
“Nếu…nếu…phản bội thì sẽ….hức…hức…chết” – Minh Tuấn nghe lén mà mất hồn, họ định gϊếŧ con gái của mình thật sao? (Ác quá)
Mẹ cô đi lại vuốt tóc cô rồi giựt mạnh “Biết thế sao còn phản bội hả? Con có biết nếu như nó mất thì gia đình ta sẽ mất cơ hội trả thù không? HẢ?”
“Dạ biết” – Thư gượng đau
“Cái giá cho việc phản bội là…chết!” – Bà ta gằn từng chữ và đồng thời cũng giựt mạnh tay hơn “Mẹ thà gϊếŧ con gái Mẹ chỉ vì cái cơ hội trả thù đó hả? Là Mẹ đã bỏ Ba chị Ly đi, là Mẹ có lỗi mà, còn gϊếŧ ông bà nội chị ấy thậm chí Ba chị ấy trong ngày cưới, Mẹ thật sự là 1 con quỷ hút máu, Mẹ chỉ biết cho mình mà thôi. THẬM CHÍ VÌ CÁI THỨ ĐÓ MÀ Gϊếŧ CON!”
Câu nói đó làm bà ta tức giận tát cô 1 cái đau thấu xương, bà ta giựt cây súng của vệ sĩ chỉa vào Thư “Mày có phải con tao không? Tao nuôi dạy mày mà mày dám hỗn láo như thế, DÁM PHẢN BỘI TAO!”
“KHÔNG LẼ MẸ CHƯA TỪNG PHẢN BỘI AI ĐÓ SAO? MẸ PHẢN BỘI GIA ĐÌNH ĐỂ THEO BA, MẸ CŨNG LÀ NGƯỜI PHẢN BỘI VÀ MẸ CHÍNH LÀ NGUYÊN NHÂN CHO TẤT CẢ VIỆC NÀY, MẸ KHÔNG XỨNG ĐÁNG VỚI HỌ, KHÔNG XỨNG ĐÁNG LÀ MẸ CỦA CHỊ LY!” – Dứt lời, tiếng súng vang lên, máu từ vai phải chảy ra, tất cả đều mất hồn, không ngờ bà ta bắn thật sao? Ba cô chạy lại giựt khẩu súng quát
“Bà điên à? Sao lại bắn con gái mình?” – Ông chạy lại đỡ Thư dậy nhưng cô hất tay ra nhìn họ với con mắt đầy hận thù “Ngày xưa 2 người đưa tôi cho người ta, cũng chỉ vì 2 người mà tôi mới phải ôm đau khổ đến giờ này”
Bà ta cười khẩy “Mày là con tao, tao có quyền, nói chi đến việc mày cứu tao ra cái chỗ đó, mày phải trả công tao nuôi dưỡng chứ”
“Bà im ngay đi! Đừng kích động nó”
Thư cười trong tuyệt vọng, không ngờ cô sống chung 1 gia đình sói đội lớp người từng ấy năm “Cả 2 người...sao hồi đó mấy người không bóp cổ gϊếŧ tôi luôn đi? SINH TÔI RA LÀM GÌ?”
Bà ta thở dài rồi cười “Con yêu, 1 người Mẹ không thể gϊếŧ con mình được”
Thư cười khẩy “Mẹ đã gϊếŧ chết chị Ly rồi”
“MÀY NÓI CÁI GÌ?” - Bà ta quát
“Ba Mẹ gϊếŧ ông bà của chị ấy, gϊếŧ Ba chị ấy, thậm chí ngay cả gia đình có công nuôi dưỡng với chị ấy Mẹ cũng muốn hủy hoại. Như thế là đã gϊếŧ chết chị ấy rồi”
“Đừng nói nữa Thư”
Bà ta tức sôi cả máu “MÀY...ĐỒ MẤT DẠY, mày dám ăn nói với Mẹ mày kiểu đó à con ranh?”
Minh Tuấn nhào vô “Bà thôi đi. Ngay cả con gái mình bà cũng muốn gϊếŧ, bà còn là người không?”
Ông ta lớn tiếng “Cậu im đi! Ăn nói với người lớn thật hỗn láo, cậu không có Ba Mẹ dạy dỗ à?"
“Cả ông nữa, chỉ biết đứng đó nhìn con gái mình bị hành hạ mà chả làm gì, Ba Mẹ tôi tốt hơn 2 người nhiều” - Tuấn trả lời
Tuệ từ đâu chui vô “Đúng đó, chỉ vì trả thù mà ông bà gϊếŧ Thư, thật mất nhân tính”
“Tụi bây từ đâu chui ra vậy hả?”
“Mấy người không cần biết, thả cô ấy ra” - Khánh Du
Tuấn hỏi nhỏ Tuệ “Vũ đâu?”
“Dương đông kích tây”
“Con nít ranh. Bắt tụi nó lại” - Bà ta ra lệnh, đám vệ sĩ bao vây họ lại đánh đấm ì xèo, Thư thừa cơ hội giựt khẩu súng từ tay của ông ta tự chỉa vào mình “Dừng lại! Mấy người dám đυ.ng đến họ tôi nổ súng đó”
“Thư, bình tĩnh đi con, bỏ súng xuống, nghe lời Ba đi” - Ông ta từ từ đến gần
“Đừng qua đây, ông qua đây tôi chết cho ông xem. Thả cho họ đi” - Cô hâm dọa “Mau lên”
Bà ta gật đầu, đám vệ sĩ lùi ra xa, Tú Tuệ chạy lại đỡ Thư đứng lên, Thư gượng đau nói
“Phong...phong bì, đưa đây”
Bà ra trừng mắt “Mày dám ra điều kiện à?”
“Nếu bà không muốn chị ấy hận bà thì đưa đây”
Bà ta tức sôi máu nhưng rồi cũng đưa, cả đám lấy rồi đi về nhưng vừa ra đến xe thì có 1 đám người cầm súng nhắm vào họ mà bắn, may là không trúng ai ngược lại bọn người đó bị dính đạn của hắn.
Trong thời gian Khánh Du và Tuệ vô đó thì hắn đã đứng ngoài gọi cho đám vệ sĩ đến yểm trợ vì biết bà ta sẽ không cho qua chuyện này đâu ai dè trúng phóc.