Chương 106: Nốt nhạc thứ 106
Hôm nay nó được nghỉ nên ở nhà ngủ nướng, nướng đến "khét" luôn mới dậy.
"Ha~ ngủ ngon thật, mấy giờ rồi ta? 10 giờ rồi, mình ngủ dậy trễ vậy sao? Thật là!" - Nó chạy ton ton xuống lầu ngó xuôi ngó dọc "Mọi người đâu rồi ta?"
Nó đi kiếm thì phát hiện tất cả đang tụ tập tại phòng khách, nó đi lại "Sao mọi người ở đây hết vậy?"
Thấy nó, tất cả đứng lên rối rít "Dạ...chúng tôi...đã làm hết việc, vì....tôi thấy cô...đang ngủ...nên chúng tôi mới...xem tin tức"
Nó phì cười "Ây có gì đâu mà mọi người rối thế? Bình thường đi, làm xong việc thì cứ xem tivi hay làm gì mình thích, cứ tự nhiên đi"
Nó ngồi xuống ghế cùng xem, tin tức đang nói về vụ tự tử của 1 cô gái bị ức hϊếp trong trường vì học dở, ông tài xế lên tiếng "Thật kì lạ, mọi người sao lại trêu chọc cô ấy chứ? Ai cũng học giỏi và cũng có người học dở chứ, không lẽ vậy mà đi chọc người ta sao? Quá đáng thật"
Cô người làm nói thêm "Mọi người đều như vậy cả, nhà giàu thì chảnh khinh người nghèo, người học giỏi chê bai người học dở, còn không nữa thì vì tình yêu, con nít thời nay là vậy đúng không cô Nhi?"
Nó chỉ cười, nhắc tới tình yêu nó lại nhớ đến hắn, giờ này hắn cũng đang nhớ nó, bỗng điện thoại nó reng lên, là tin nhắn của Minh Lâm "Gặp anh ở quán nước gần trường em"
.
.
.
Nó ngồi trong quán nước mà hồn đang bay đi đâu mất, cứ nhìn ra ngoài đường phố không chớp mắt, ly nước cam cũng tan đá luôn rồi, anh ta đến kéo ghế ra ngồi nó mới "tỉnh mộng"
"Em tới lâu chưa?"
Nó lạnh lùng "Mới được 5 phút 2 giây"
Vừa lúc đó cô phục vụ ra đưa cho anh ta menu, anh ta đáp lại chỉ 1 từ "Cafe" rồi quay sang định hỏi thì nó hỏi trước "Anh sang đây hồi nào? Có phải anh đi theo tôi không?"
Anh ta ậm ự rồi gật đầu, nó hơi khó chịu khi bị người ta theo sau mình "Anh đi theo tôi làm gì?"
Lâm thở dài "Bảo vệ em, bảo vệ vợ của anh, có gì sai?"
Sắc mặt nó trở nên lạnh lùng cấp cao "Tôi không phải và chưa từng là vợ của anh, anh biết dùm cho"
Anh ta cười khẩy "Không lẽ em là vợ của thằng nhãi đó sao? Hắn ta đã chết, không lẽ chồng em là xác chết à?"
Nó tức giận đập bàn "Anh im đi, dù Thiên Vũ là 1 cái xác thì anh ấy vẫn là người tôi yêu, vẫn là chồng của tôi, tốt nhất anh đừng đυ.ng đến anh ấy, nếu không từ nay sẽ là người xa lạ" - Nó cầm túi bước đi thì anh ta giữ lại
"Tuyết Nhi, em không cần như vậy, anh yêu em nhiều thế nào em không biết sao? Tại sao lúc nào cũng Thiên Vũ?"
Nó hất tay anh ta ra "Xin lỗi, tôi không có thời gian" - Nói xong nó bước đi, giọng anh ta vẫn vọng tới "Anh sẽ cho em thấy tình yêu của anh hơn thằng Thiên Vũ. Tuyết Nhi!"
Nó đi dạo quanh, gió thổi xuyên qua tóc nó làm tóc nó bay bay trông như thiên thần vậy, nó dừng lại tại 1 cây cầu nào đó rồi hít thở sâu "Ở đây lạnh thật, đang là mùa đông mà nhỉ, quên mạng áo ấm rồi"
Bỗng có 1 cái áo đặt lên vai khiến nó hết hồn quay qua thì đó là vệ sĩ "A anh làm tôi hết cả hồn, cảm ơn anh nha"
"Lần sau cô nhớ mang áo khoác, không là cảm lạnh thì cô Tú Tuệ lại khiển trách tôi, cô về nhà luôn chưa?" - Nó gật đầu "Được"