Chương 23: Chấp nhận

Mưa….

Mỗi lúc 1 nặng hạt…

Nó thẫn thờ đi dưới mưa….

Làm thế nào đây…?

Đầu óc nó bây giờ thực sự qua mông lung…

Chấp nhận yêu cầu của Hùng vũ thì sẽ cứu được tuấn kiệt…

Hay không…vì đây là hạnh phúc cả đời của nó..

Nó không muốn phải rời xa anh ấy…

Lần đầu tiên nó biết được cảm giác yêu 1 người là như thế nào…

Nhưng..

Tại sao….tại sao chứ…

Nó luốn gặp phải hết sóng gió này đến sóng gió khác…

Nó thực sự quá đau khổ…

1 người đã vì nó mà phải ra đi…

Hoàng Minh….

………

Nó không muốn người mà nó yêu thương phải chịu đau khổ…

Được….

Nó sẽ đồng ý….

Đúng vậy…

Chắc chắn rồi…

-“em đồng ý nhanh vậy sao?..tôi cứ nghĩ là em sẽ phải suy nghĩ nhiều lắm,nhưng chắc tôi đã đánh gái em quá cao..không sao..miễn là em co 1 quyết định sáng suốt như thế này là tôi hài lòng rồi”-Hùng Vũ cười hài lòng khi nó đã quay lại gặp anh ta vào ngay buổi sáng hôm sau..

Tối hôm đó hùng vũ gọi cho nó…

-“anh nghĩ chắc em cũng hiểu ý nghĩa của cuộc gọi này”

-“tôi không rõ.phiền anh nói hẳn ra”-Nó lạnh lùng.

-“nếu em đã cố chấp như vậy thì tôi cũng sẽ không vòng vo nữa.Tôi đã gửi tiền cho bệnh viện và họ đã nhanh chóng tìm được giác mạc phù hợp để phẫu thuật cho Kiệt…vậy nên chắc em cũng biết mình phải làm gì…”

-“tôi…tôi..”-Nó ấp úng..

-“hẹn gặp em vào ngày mai ở bệnh viện”-hắn nói rồi cúp máy…

Nó ngồi thụp xuống…

Và nó bật khóc..

Chua chát..

Ngày mai…nó sẽ phải làm đủ mọi cách để cho Tuấn kiệt và nó chia tay…

Nó không muốn,không muốn…sao lại thế chứ………

Nó hít 1 hơi dài….

Chần chừ….

Nó cuối cùng cũng bước vào phòng…Hùng Vũ đi ngay sau nó..

Tuấn kiệt hôm nay tâm trạng rất tốt…

Thấy có tiếng người bước vào là hắn đã cười toe toét…

(cua:ôi nụ cười ấy..)

-“ngọc như à…em đến sớm thế…”-Hắn nói rồi loạng choạng bước men theo vách giường đi ra phía cửa..

Nó xót xa nhìn hắn..

Nó biết…vì hắn..việc làm này của nó là không còn vô ích..

-“còn tôi nữa”-Hùng vũ lên tiếng..

-“hay nhỉ…cậu mà cũng lo cho tôi nữa cơ đấy..mà nhá…tôi nói cho 2 người 1 tin cực sốc…không hiểu có ai đó..rất tốt bụng…đã hiến tặng giác mạc và trả chi phí phẫu thuật cho tôi..lúc đầu tôi cũng không tin đâu nhưng đến khi bác sĩ khẳng định lại 1 cách chắc chắn thì tôi cũng không cần nghi ngờ gì nữa…”-Tuấn kiệt vui vẻ nói..rồi bước lại gần chỗ Ngọc Như…

Bước đi lảo đảo…

Khi gần đến nơi thì hắn ngã…nó vội vàng chạy ra đỡ hắn…ngồi lên giường bệnh…

Nó mỉm cười :-“anh đừng cử động nhiều như thế..mắt anh bây h không rõ nên ngồi 1 chỗ thôi..đừng đi lại nhiều…”

Nó nhìn qua chỗ Hùng vũ…ánh mắt hắn tỏ ra thản nhiên nhưng nó biết vs 1 kẻ giả tạo như hắn thì ý tứ trong lòng chắc chắn không bình thường như anh mắt đấy…

-“anh bao h thì được phẫu thuật?”

-“mai bé ạ…anh đang mong quá…anh sẽ sớm được nhìn được mọi thứ..và..em…”-hắn nói rồi đỏ mặt..

Trái tim nó như thắt lại…