Chương 17: Tỏ tình…

Nó trợn tròn mắt nhìn Tuấn Kiệt-hắn vừa nói cái gì vậy…bình tĩnh,bình tĩnh nào….hắn nói là…người mà hắn yêu thương nhất…..thì dù là 1 sợi tóc cũng không được động vào….chả nhẽ người mà hăn muốn nói đến ở đây…là nó?...Nó lại trợn tròn mắt 1 lần nữa quay sang nhìn hắn….phải chăng phải….chăng là hắn vừa…vừa…mới tỏ tình vs nó……

Hắn nhìn biểu cảm ngạc nhiên của nó từ nãy đến giờ mà mặt cũng đã đỏ lưng lên…cô nhóc này,chả biết lãng mạn 1 tí.đáng nhẽ lúc này phải đỏ mặt nhìn hắn bẽn lẽn rồi chứ,cớ sao mà cứ mắt chữ a mồm chữ o nhìn hắn như người ngoài hành tinh vừa rơi xuông thế hả…kiểu này thì hắn phải tự biên tự diễn thôi….

Hắn bước ra phía đằng sau lưng nó….vòng 2 tay che lấy mắt nó….

Hắn thì thầm vào tai nó…:

-“làm bạn gái anh nhá bé”-giọng nói nhẹ nhàng,dịu dàng của hắn vang lên trong đầu nó,như 1 cơn gió thổi nhẹ nhàng qua tim…1 cảm giác rất đỗi ngọt ngào mà nó cảm nhận được,nó không biết trả lời thế nào…đành đứng im..

Hắn gỡ tay ra khỏi mắt nó,hắn kéo người nó đối diện với mình,hắn nhìn cô bé đứng trước mặt mình mà tim không khỏi đập mạnh:-Ngọc Như làm bạn gái anh nhé?

Hắn hỏi lại 1 lần nữa,hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vs nước dã trắng ngần đang ửng hồ kia lên,không kìm nén nổi mà hôn vào đôi môi đỏ mọng ấy,nhẹ,rất nhẹ nhàng thôi,dường như chỉ là 1 chút gì đó phớt qua,nhưng nó vẫn cảm nhận được,rất rõ ràng,nó…gật đầu…thay cho câu trả lời…

Nhưng…nó đã quên mất 1 người,vẫn đang chờ nó…

Hoàng minh đi lại trước cửa nhà….đã tối rồi mà sao không thấy nó về,khi anh đến trường chờ nó đã thấy bọn bạn nó bảo nó đã đi đâu đó vs tên Tuấn kiệt,hắn đã lôi nó đi đâu mới được cơ chứ….

Reng….reng…reng

Tiếng chuông điện thoại vang lên..

-“a llo”

-“ Minh hả,con về nhà ngay ta có chuyện muốn nói với con”-Đầu dây bên kia giọng nói ôn tồn của ba anh vang lên

Đây là lần đầu tiên ba anh gọi từ sau khi bắt anh đến đây ở chung vs Ngọc Như,rốt cuộc là có chuyện thì ba mới gọi,anh lái xe ra khỏi nhà mà lòng không yên…

-“chào cậu chủ,ông chủ dang đợi cậu ở phòng khách ạ”-tiếng ông quản gai vang lên khi thấy hoàng minh

-“cảm ơn ông”

Anh bước vào phòng thì thấy Ông Trần đã ngồi chờ

-“có chuyện gì vậy ba”-anh ôn tồn hỏi

Ông trần quay ra nhìn hoàng minh rồi gọi quản gia:

-“|ông Lâm phiền ông..”

Ông quản gia đi ra và quay trở lại,1 lúc sau,1 cô gái bước vào,khuôn mặt lạnh băng,ánh mắt nhìn không một gợn són,khuôn mặt xinh đẹp nhưng không cười…đó chính là Lãnh trang

-“đây là em gái của con…”

Ông Trần lắc đầu,ông quá hiểu rõ tính nết của cả 2 đứa,ông có 2 người vợ,nhưng cả 2 đều đã không may qua đời,ông vì không muốn 2 vợ mình

gặp nhau để tránh gây hiềm khích nên không cho họ gặp nhau,kể cả con của họ cũng vậy,lãnh trang được sinh ra và lớn lên ở nước ngoài,đến bây giờ ông mới có dịp được cô bé trở về..Bình thường như những người khác,khi được gặp anh chị em ruột của mình thì họ sẽ rất ngạc nhiên,có khi còn bỡ ngỡ và khó chịu khi biết mình cùng cha khác mẹ…Nhưng Hoàng minh và Lãnh trang,họ không có bất kì 1 biểu hiện nào cả,khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên như việc chính xác nó phải thế,không nói không rằng 1 câu

-“ba gọi con về đây có việc gì không”-Hoàng minh hỏi

-“ta sez đi thẳng và vấn đề chính.Trước kia ta ủng hộ ông con cho con cưới vợ cũng thực ra chỉ vì 1 mục đích là nhắm cho con đến chức tổng giám đốc,nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa,ta đã quyết định chuyển giao chức vụ này cho Lãnh trang.nên con vs Ngọc Như có thể hủy hôn ước…”

Hoàng minh hết sức ngỡ ngàng,anh hiểu rồi,về chuyện giám đốc anh không hế mảy may quan tâm nhưng Ngọc Như,nếu như hủy hôn ước thì..anh vs cô ấy sẽ không còn gì ư…

Hoàng minh đẩy cửa bước ra ngoài

Ông trần nhìn theo bóng con,ông biết lúc đâu con ông chỉ vì muốn đóng kịch cho cả nhà không biết,nhưng là 1 người cha,ong nhìn thấy ánh mắt,sự quan tâm tới người khác ở con mình lần đầu tiên,dành cho ngọc như,ông biết đó là người mà con trai ông yêu thương nhất,nhưng,Lãnh trang,con gái ông nó đã thiếu thốn rất nhiều,ông cần phải bù đắp cho nó..Hoàng minh…ta xin lỗi….