Chương 9: Biến mất

Nó ngồi tha thẩntrên cái xích đu ở sân sau,dạo này chán quá,chả có việc gì làm,Hoàng minh bâygiờ vs nó không còn lạnh lùng như trước nữa nhưng cả ngày anh ta đều đi làm,chảai nó chuyện với nó,còn tên Tuấn kiệt,nhắc mới nhá,dạo này hắn biến đi đâu mấthút,chả thấy bóng dáng hắn đâu…

-“Như..như,….”-Giongông gọi nó

-“Con đây ạ,ôngchờ con chút_-Ns nói rồi chạy nhanh vào nhà

Ông đang ngồi ởphong khách chờ nó

-“Ông gọi con ạ”

-“ừ,thằng minh nóvừa gọi về,có việc cần đi công tác trong vòng 1 thắng,nên con thu dọn quần áocho nó hộc ta với,để tối nó về có thể đi ngay..

Nó vâng lời ôngrồi lên phòng…mở tủ của hắn ra,nó chọn cho hắn những đồ dùng cần thiết,phânloại rõ ràng,trông nó bây giờ đảm đang lắm ấy..

Cộp…

Có 1 cái gì đóroi da,nó nhặt lên

Một sợ dây chuyềnmàu bạc,được chạm khắc rất điêu luyện,ở giữa có điêu khắc 1 hình gì đó,nó nhìnkĩ hơn,1 thiên thần thì phải,trên tay có cầm 1 cái gì đó kí hiệu hình mặt trăng…

Cộp cộp…

Tiếng bước chânvề phái phòng của nó đang đứng,chácư Hoàng minh về,nó cũng không để ý gì đếncái vòng đó nữa đặt cái vòng vào chỗ cũ rồi ra mở cửa..

-“Cảm ơn cô_-Hoàng Minh vào thấy nó đang sắp quần áo cho hắn nêntrong lòng có chút cảm kích,nên cảm ơn nó.Nó mỉm cười không nói gì,nó không cònghét hắn nữa rồi,vì hắn tuy lạnh lùng nhưng vẫn rất quan tâm và bảo vệ nó….

Đã gần 1 tuần kểtừ ngày hoàng minh đi công tác,chán thế,chả ai chơi vs nó..

a…..

nó liền bấm sốgọi cho tuấn kiệt…

-“Bé hôm nay nhớanh quá à sao mà gọi thế_-Tiếng chuông vừa đổ thì hắn đã bắt máy

-“Anh đừng cso màtưởng bở,chả qua tôi đang chán,không có ai chơi thôi..anh ra công viên chơi vstôi đi…”

Nó đề nghị..

Đầu dây bên kia hắn im lặng 1 lúc rồi đồng ý…

Chiều,cái nắngdịu nhẹ lan tỏa khắp phố phường,lướt nhẹ qua tóc,mơn chớn trên da khiến nó cảmthấy dễ chịu lắm.

-“sao hắn đếnmuộn thế nhỉ”-Nó nhìn đồng hồ..

Hôm nay có theergọi là ngày đầu tiên nó và hắn đi chơi,quả thật là nó cũng có chuẩn bị đôichút,nó mặc 1 chiếc váy màu hồng nhật,tóc buộc cao,vẫn phong cách riêng củanó,cực cá tính,nó hẹn gặp hắn ở chỗ đìa phút nước mà sao mãi không thấy hắnđến,nó sốt ruột,phụng phịu

-“Hi bé..^^”-Hắn thở hổn hển chạy đến trước mặt nó..

-“Sao anh đến muộn thế?”-Mặt nó vẫn nhăn nhó

Hắn biết là nó đang giận nên làm hòa..

Bên cạnh đài phun nước của trung tâm thàh phố,nơi xinh đẹp nhất,có 1 cô gái nhỏ xinh xắn đang giận dỗi và 1 chàng trai mạnh mẽ đang làm đủ mọi trò khiến cho cô gái ấy cười,mọi người đi qua ai cũng thích thú nhìn họ cười…

*gật gù*

…đúng là 1 đôi trẻ dễ thương-các cụ già cười cười

…giá mình bạn gái mình cũng như thế-các chàng trai ao ước

…anh kia manly quá đi,giá mà anh ấy là bạn trai mình-các cô gái thì thầm trò chuyện

…đúng là cái đồ gây mất trật tự-bác bảo vệ khu vực đấy nghĩ(cua:em là em thích bác này af^^)

Trở lại với 2 nhân vật chính của chúng ta nào..

-“ê,sao tôi cứ cảm giác là có người đang nhìn chúng ta”-ngọc như bất an nói

-“Bây giờ bé mới biết à,sức hút cảu anh rất là lớn nên nhiều người để ý cũng là phải thôi”-hắn vênh mặt lên

…Bộp…

…1 phát vào lưng….

-“ái ui,đau”-Tuấn Kiệt xoa xoa cái lung khốn khổ







Hử,sao con nhóc im lặng thế,hay thấy mình bị đau thương quá không nói lên lời,hí hí,hắn nghĩ thầm trong bụng vì thấy nó chả nói gì

Hắn quay sang bên cạnh thì chả thấy nó đâu…(cua:lão này bị hớ rồi )

Hắn tìm tìm xung quanh thì phát hiện 1 con bé đang ngồi bên vỉa hè ăn kem như chưa bao giờ được ăn..

Hắn bước lại gần,vỗ vào vai nó

Nó đang đắm chìm trong thế giời kem huy hoàng nên chả để ý,mãi đến khi hắn giật cây kem trên tay nó thì nó mới có phản ứng

-“*********** đứa nào cướp kem của ta”-nó tuôn ra 1 tràng dài…

Hở..

>” Hắn đang cười lăn cười bò dưới đất,nó tức mình bảo:

-“anh bị thần kinh à,sao tự nhiên nằm lăn ra đất thế,chả kem đây”

Hahahaaaaaaaaaaaaa…

Hắn vẫn tiếp tục điệu cười há há củ mình….

Mặt nó đỏ lên,tức muốn hộc máu…

Hắn thấy tình thế bất lợi liền hít 1 hơi,nhịn cười ngồi dậy..

-“ờ…ờ…cảh qua là anh thấy bé ngồi ăn vô tư quá nên chọc bé chơi….hơ hơ”

-“đồ dị hợm….blah blah..”-Nó vừa ăn nốt cái kem vừa rủa tên Kiệt…

Bỗng hắn cầm lấy tay nó,nó giật mnihf,giằng tay lại:-“Anh làm gì đấy”

-“đi,ta ra công viên chơi đi”

Hắn cầm tay nó kéo ra khu vui chơi..

Hắn cứ thế phăm phăm bước đi mà không để ý cái con bé ở đằng sau mình mặt đã đỏ au lên(cua:cho ta đi với 2 con…*lon ton chạy theo*)

Nó với hắn chơi hết trò này đến trò kia,bình thường ấy,là nếu 1 bạn nam mà đi chơi công viên với 1 bạn nữ thì thường là bạn nữ là người thích thú hơn cả nhưng trong trường hợp của nó thì là ngoại lệ,hắn thực sự rất phấn khích,như chưa bao giờ đc chơi ấy,hắn bắt nó đi vòng vòng trong cái công viên,từ trò cưỡi ngựa cho đến bập bênh,cái gì hắn cũng thích.Nó thấy tên này chả còn tí dáng vẻ nào của đại ca trường devil nữa,giống 1 con khỉ hơn,thật là mất hình tượng quá đi…

Trời đã bắt đầu tối,hắn thấy có vẻ như là đã chơi hết tất cả các trò rồi nên quyết định về (cua:từ chiều đến giờ chạy theo 2 người này lấy tin tưc mệt quá đi,hộc hộc)

-“Anh,…sao lại cso vẻ phấn khích khi chơi quá vậy?’’_Nó tò mò hỏi hắn…

-“từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên anh được đi nên vui…?”-Hắn trả lời chậm rãi,ánh mắt thoáng nét buồn..

-“Tại….tại sao?”-Nó vẫn khoog nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt kiệt..

-“Từ bé ba anh đã mất,mẹ phải là việc rất vất vả nên cũng chả có thời gian cũng như tiền cho anh đi,nên đây là lần đầu được đi chơi đó bé”-Hắn cố nói giọng vui nhưng vẫn không thể che được sự hụt hẫng.

-“tôi xin lỗi”-nó thấy rất có lỗi khi đac đọng đến nỗi đau của hắn,hắn cười xoa đầu nó…

Trong buổi tối giữa ánh đèn nhẹ lấp lánh,hắn cầm tay nó,bước đi(cua:cho kết thúc chap bằng 1 màn tình cảm nha các bạn hí hí *cười*)

-----------------------------------