Nhan Ký Vân ngàn lần không nghĩ tới Giang Diễn sẽ gọi video cho Lâm Hiệp, anh ta đã ngầm thừa nhận cậu là con mèo mà Lâm Hiệp nuôi rồi à?
Nếu thế thì có phải là tính mạng của cậu sẽ không bị uy hϊếp nữa đúng không, nếu Giang Diễn thật sự là một tên biếи ŧɦái thì anh ta căn bản không cần phải gọi video cho Lâm Hiệp, hoặc là nếu như quan hệ giữa hai người họ rất tệ, muốn âm thầm đã kích Lâm Hiệp, thì có khả năng anh ta sẽ trực tiếp gϊếŧ mèo, sau đó ném thi thể mèo lên bàn công tác của Lâm Hiệp, rồi cố ý hù dọa.
Nhan Ký Vân tự nghĩ ra hàng loạt cảnh tượng kinh khủng, bản thân cũng sắp bị chính mình hù dọa, cậu cố nghĩ theo hướng tích cực, có thể quan hệ của Giang Diễn và Lâm Hiệp cũng không tệ đến vậy?
Giang Diễn cố ý không bắt Nhan Ký Vân xuống, mà Nhan Ký Vân có chết cũng không muốn bị Giang Diễn bắt được, một người một mèo cứ giằng co như thế, trong khi Lâm Hiệp chưa tới, Giang Diễn còn rất khó ưa mà cầm lấy một cây gậy có treo chuông và lông công, xem nó như là một cây vờn mèo để dụ dỗ cậu, Nhan Ký Vân cứ lạnh lùng mà lườm anh ta, thầm nhủ: ông đây không mắc mưu đâu.
Cho đến khi Lâm Hiệp xuất hiện, Giang Diễn mới ngừng nghịch mèo.
Nhân Ký Vân nhìn thấy Lâm Hiệp mà cứ như nhìn thấy cứu tinh, đây là chính người giàu có mà cậu ôm được trong phó bản này, cũng không thể đánh mất được.
Lâm Hiệp vội vàng chạy đến, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
Sau khi Nhan Ký Vân nhìn thấy Lâm Hiệp, lại nghĩ đến nhiệm vụ vừa mới tuyên bố, cậu một công đôi việc nghĩ thử xem có thể mượn cơ hội này tìm hiểu sự kiện bí mật bị lộ kia một chút hay không.
Cuối cùng thì đó là do Lâm Hiệp tiết lộ, hay là do Dương Khải Văn cố ý xúi giục Giang Diễn, tất nhiên, Dương Khải Văn từ đầu tới cuối đều không phải người tốt, là một tên ngụy quân tử âm hiểm xảo trá.
Nhưng cậu phải làm thế nào mới để hai người họ chủ động nhắc tới sự kiện bí mật bị lộ này đây?
Lúc này, Lâm Hiệp đứng dưới bức màn mà Nhan Ký Vân đang mắc kẹt, dùng cơ thể chặn Giang Diễn lại, duỗi hai tay về phía Nhan Ký Vân, nói: “Blake, xuống đây.”
Có Lâm Hiệp ở đây, tất nhiên Giang Diễn sẽ không đùa Nhan Ký Vân nữa, nhưng tư thế hiện tại của Nhan Ký Vân không mượn lực nhảy được, màn cửa là vải mềm, không mượn lực tốt như bức tường hay thân cây để nhảy xuống đất được, hiện tại không phải cậu sợ nhảy không trúng người của Lâm Hiệp, mà chỉ sợ khi cậu nhảy xuống thì Giang Diễn sẽ đột nhiên giơ tay ra đẩy cậu rơi xuống khỏi người của Lâm Hiệp, ý nghĩ này xuất hiện khi ánh mắt cậu va chạm với ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Giang Diễn.
Lâm Hiệp cũng không phải là con sen nhà cậu, giữa họ không có sự ăn ý, giữa cậu và con sen nhà cậu thì rất ăn ý đấy, từ nhỏ cậu đã thuần thục mà leo lên leo xuống trên người của con sen cho nên mới có sự ăn ý đó.
Không thể tùy tiện nhảy được, thận trọng một chút!
Hai người một mèo giằng co một hồi, Giang Diễn đột nhiên cười nói: “Đừng nói là cái con mèo xấu này không dám nhảy đấy.”
Lâm Hiệp vậy mà lại có lúc đồng ý với quan điểm của anh ta lúc này, Blake là một con mèo rất thông minh, biết mình an toàn rồi thì sẽ không động đậy gì nữa, anh ta xác định Blake - bé mèo bị mắc kẹt trên cột như một con mèo bị phơi khô kia - thực sự có khả năng không dám nhảy xuống.
Chiều cao của căn phòng cũng không thấp, cho dù Lâm Hiệp cao một mét tám mươi mấy nhưng đưa tay lên vẫn không với tới được Nhan Ký Vân.
Lâm Hiệp hỏi đàn em: “Có ghế không? Tôi muốn đỡ nó xuống.”
Đàn em nghe lời chạy đi lấy ghế.
Giang Diễn tựa người lên sô pha phía sau, nói: “Một con mèo xấu xí mà thôi, cũng đáng để anh để bụng à, thật là phí thời gian.”
Lâm Hiệp liếc anh ta một cái, nói: “Ngàn vàng khó mua niềm vui của tôi, không mượn anh xen vào.”
Giang Diễn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sô pha, dáng vẻ không thèm quan tâm tới Lâm Hiệp.
Rất nhanh đàn em đã mang tới một chiếc ghế, Lâm Hiệp đứng lên ghế đưa tay về phía Nhan Ký Vân, cuối cùng thì cũng đỡ cậu xuống được, anh ta để cậu đứng trên mặt đất.
Lâm Hiệp nhịn không được nói: “Blake, sao mày đần vậy.”
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 độ thiện cảm từ Lâm Hiệp]
Nhan Ký Vân: “...” NPC, hứa với tôi, đừng tăng độ thiện cảm trong lúc chửi tôi đần được không?
Cậu thả lỏng tứ chi, mặt ngoài cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong lại ‘định nghĩa’ hôm nay là một ngày ‘sỉ nhục mèo’.
Trong phòng phát sóng trực tiếp [Muốn làm người]:
“Ha ha ha, mèo con vậy mà bị treo lủng lẳng trên màn cửa không xuống được, cười chết tôi rồi.”
“Nếu như là tôi thì tôi sẽ thấy quá nhục mặt mèo.”
“Miêu Miêu cũng có cái gọi là ‘mặt’ nữa à?”
“Nếu như mèo rơi từ phía trên xuống thì mới hay chứ, chắc chắn sẽ bị gãy xương, mèo bị què đi catwalk đẹp biết bao nhiêu, vẻ đẹp ‘không hoàn hảo’.”
“Đồng ý, mèo què đi catwalk mới tao nhã.”
Nhan Ký Vân thành công đáp đất, cả người mới an tâm lại, tuy vừa mới bị treo ở trên một hồi, nhưng sau khi xuống đất thì vẫn ung dung duỗi thẳng hai chân trước một cái, không hề sợ hãi ba người trước mặt.
Giờ nghỉ ngơi kết thúc.
Cậu phải ngẫm lại nên hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp thế nào, đồng thời suy nghĩ biện pháp dưới tình huống không cần kêu meo meo mà vẫn được Lâm Hiệp cho ăn.
So với việc làm nhiệm vụ, hình như việc đòi ăn dễ dàng thực hiện hơn.
Nhan Ký Vân nhìn quanh phòng làm việc một lượt, để ý thấy chén trà mà Giang Diễn đặt trên bàn.
Cậu không thèm nhìn tới ánh mắt của người khác mà nhảy lên một phát, cố ý chui đầu mình vào trong chén trà.
Giang Diễn kêu lên một tiếng, lấy chén trà lên còn nhanh hơn Lâm Hiệp một bước.
Anh ta hung dữ nói: “Không được uống nước của tao!”
Nhan Ký Vân nhảy lại bên chân của Lâm Hiệp, lượn một vòng quanh chân anh ta, một giây là hiểu, đây là đang đói bụng rồi.
Lâm Hiệp cũng không có ý định ở lại chỗ của Giang Diễn lâu, anh ta ôm mèo lên chuẩn bị rời đi.
Nhan Ký Vân cảm thấy đáng tiếc khi Giang Diễn không chất vấn Lâm Hiệp chuyện bí mật bị lộ, hai người trong cuộc có thể đã biết tình hình thực tế hết rồi, nhưng cậu phải ra tay từ chỗ nào mới được?
Có lẽ nguyên nhân gây ra sự việc nằm ở chỗ Lâm Hiệp, đi theo bên người Lâm Hiệp là được.
Giang Diễn đột nhiên gọi lại Lâm Hiệp đang định mở cửa ra ngoài lại, nói: “Mèo của anh buổi chiều ngủ trong đống quần áo của tôi, chỗ nào cũng dính lông của nó, tốt nhất anh mau giặt sạch quần áo cho tôi đi.”
Lâm Hiệp đáp lại: “Anh ném đi hết đi, tôi chuyển khoản cho anh.”
Giang Diễn nói: “Được thôi, bây giờ chuyển liền đi, mấy bộ quần áo này của tôi đều là phiên bản giới hạn đấy.”
Lâm Hiệp một tay ôm mèo, một tay cầm điện thoại chuyển khoản, sau đó là mang Nhan Ký Vân đi mà không thèm nhìn lại.
Nhan Ký Vân vừa thấy may mắn khi không cần phải đối mặt với ‘công kích ngôn ngữ’ của Giang Diễn, thì lập tức nghe thấy thông báo của hệ thống khiến cậu rất không hiểu nổi!
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được -5 độ thiện cảm từ Giang Diễn.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được -5 độ thiện cảm từ Giang Diễn.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được -5 độ thiện cảm từ Giang Diễn.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được -5 độ thiện cảm từ Giang Diễn.]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được -5 độ thiện cảm từ Giang Diễn.]
Nhan Ký Vân: mẹ nó, Giang Diễn là đang chuyển từ ‘công kích ngôn ngữ’ thành ‘công kích tinh thần’ hả?
Hệ thống trò chơi bị lỗi phải không?
Không có độ thiện cảm thì không có đi, tại sao còn có số âm!
Cậu cũng chỉ ở trong văn phòng của Giang Diễn ‘kiểm tra’ cái bàn, ngủ lên quần áo của anh ta một chút chứ cậu có làm gì đâu! Ngay cả một vết cào cũng không có!
NPC này sao mà kỳ thế.
Lần sau thấy Giang Diễn cậu có nên chạy hay không? Lúc trước không phải anh ta còn thấy hứng thú với cậu hay sao?
Lòng NPC thâm sâu như kim dưới đáy biển, không đoán mò được!
Hệ thống không hề đề cập đến việc bị âm độ thiện cảm sẽ có hậu quả gì.
Sau khi tiến vào phó bản, người thanh niên hướng dẫn kia cũng chưa xuất hiện lần nào nữa, mọi chuyện trong phó bản đều phải tự mình tìm tòi.
Nhan Ký Vân bi thương mà nhìn độ thiện cảm của Giang Diễn với mình là -25, còn giảm nhanh hơn so với tốc độ tăng độ thiện cảm của Lâm Hiệp.
Tại sao lại có một NPC đáng ghét như thế chứ?
Lúc Nhan Ký Vân đang phiền muộn, người chơi khác còn thấy khó hiểu hơn cậu, còn muốn thâm nhập nghiên cứu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn cậu!
Chuyện sỉ nhục như thế, hệ thống sao mà không đăng công khai cho được?
Tới bây giờ họ còn chưa nghe nói qua độ thiện cảm còn có số âm, lúc này thật đúng là ‘mở rộng tầm mắt’, có được âm độ thiện cảm từ NPC, trò chơi chẳng phải đã khó càng thêm khó sao?
Những người chơi ngay từ đầu còn ghen tị hoặc muốn hợp tác với Nhan Ký Vân cũng dẹp ý nghĩ của mình, ai biết âm độ thiện cảm với NPC thì có bị NPC đó kích hoạt nhiều nhiệm vụ khó chơi hơn hay không.
Chỉ có thể nói Nhan Ký Vân là một nhân tài, rất biết cách ‘kiếm’ độ thiện cảm.
Đồng thời cậu cũng được coi như là gián tiếp nói cho người chơi khác biết rằng: độ thiện cảm của NPC không thể kiếm một cách tùy tiện, nếu không sẽ bị đảo ngược tình thế, biến khéo thành vụng.
Những người chơi trước đó ghen tị với Nhan Ký Vân thì hiện tại chỉ còn lại sự đồng tình, muốn dựa vào NPC, đi đường tắt để qua cửa phó bản cũng không dễ dàng như vậy.
Nhan Ký Vân thành công ăn được cá luộc mới ra lò, Lâm Hiệp là một người cẩn thận, bảo đầu bếp khi nấu cá phải bỏ hết đầu cá và nội tạng đi, chỉ để lại thịt.
Nếu như ở nhà thì sau khi Nhan Ký Vân ăn uống no đủ chắc chắn sẽ đi nằm, nhưng cậu không quên đây là trong phó bản, phải có làm thì mới sống được.
Thời gian này đại sảnh ở lầu một không có người nào, Lâm Hiệp sau khi thấy Nhan Ký Vân ăn xong thì chuẩn vị trở về khu làm việc của anh ta.
Hiện tại cậu đã biết rõ ai là người quản lý các tòa nhà ABC, tòa A là địa bàn của Lâm Hiệp, tòa C là địa bàn của Giang Diễn, tòa B có thể là địa bàn của tên Dương Khải Văn kia.
Nhan Ký Vân quyết định phải luôn đi theo Lâm Hiệp, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cậu nhất định phải làm như vậy.
Đang lúc nghĩ ngợi chuyện này thì đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra từ phòng nào đó.
Hai người đàn ông một trái một phải đứng trước mặt anh ta, nói: “Ông cụ mời cậu sang uống trà.”
Nhan Ký Vân cũng đoán được ông cụ là ai, chắc chắn cha của Lâm Hiệp.
Nhưng mời người sang uống trà có cần phải kêu hai người đàn ông lực lưỡng như vậy không? Gọi điện thoại không phải được rồi sao, tất cả thiết bị trong phó bản này đều giống y đúc thế giới thực mà.
Biểu cảm của Lâm Hiệp có hơi kháng cự, bàn tay đang nâng chân của Nhan Ký Vân hơi siết chặt, anh ta nói: “Gọi tôi có chuyện gì?”
Một người áo đen trong đó chỉ làm một tư thế mời, nói: “Tôi không biết, tôi chỉ đến truyền lời.”
Mặc dù biểu cảm ôn nhu của Lâm Hiệp hầu như biến mất, nhưng anh ta vẫn đặt Nhan Ký Vân xuống đất, nói nhỏ nhẹ: “Cửa phòng làm việc không khóa, tự mày vào đi, bên trong có nước và đồ ăn cho mèo.”
Sau đó Lâm Hiệp liền đi theo hai người áo đen, Nhan Ký Vân muốn chen vào cửa theo họ, nhưng hai người đàn ông áo đen không chút lưu tình mà lập tức giơ chân định đá cậu ra ngoài, nhưng Lâm Hiêp đã nhanh chóng kéo người đàn ông lại.
“Xin đừng làm nó bị thương, nó chỉ là một động vật nhỏ mà thôi.”
Người đàn ông đúng lúc thu chân, nói: “Ông cụ nói không sai, cậu hai chính là quá mềm lòng.”
Nhan Ký Vân bị ngăn ngoài cửa, Lâm Hiệp rõ ràng là không được mời đi, mà là bị bắt đi!
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bảng số phòng, nhảy lên chụp vào tay vặn nắm cửa, nhưng căn bản là không mở được, cửa đã bị khóa trái.
Lúc này Nhan Ký Vân mới chú ý đến hệ thống, cậu không hề nhận được nhiệm vụ nào liên quan đến Lâm Hiệp, có phải nói rõ là việc này không liên quan đến nhiệm vụ chính (2) hay không?
Đối với sự hiểu biết của cậu về Lâm Hiệp, Lâm Hiệp căn bản không phải là người xấu thực sự, ông cụ kia tại sao lại muốn kêu người bắt anh ta đi, có liên quan đến sự kiện bí mật bị lộ thật sao?
Nhưng hiện tại cậu phải đi đâu mới tìm được Lâm Hiệp?
Đúng rồi, cậu còn có ba đồng đội tạm thời cơ mà, có thể tìm họ cùng hoàn thành nhiệm vụ chính (2).