Nhan Ký Vân cảm thấy may mắn vì mình là một con mèo không thể mở miệng nói tiếng người, nếu như bây giờ cậu có thân phận là con người, đáp lại Lâm Hiệp cái gì đó, nhất định đối phương sẽ cảnh giác cậu nhiều hơn.
Trái tim nhỏ bé của Nhan Ký Vân vì căng thẳng mà đập thình thịch, cậu phải làm thế nào để chạy trốn đây?
Bỗng nhiên quần áo trùm trên đầu cậu bị tháo ra, bàn tay đè lấy cậu đổi lại nâng lấy phần dưới nách chân trước của cậu, bế xốc cậu lên.
Hai chân Nhan Ký Vân lơ lửng, thật sự là không có chút cảm giác an toàn nào, cậu dùng sức duỗi chân muốn thoát khỏi sự khống chế của đối phương, nhưng sức của ông chủ Lâm rất mạnh, hơn nữa tay anh ta lại dài, dù cho Nhan Ký Vân có duỗi chân đá như thế nào cũng không đá được anh ta, Nhan Ký Vân quyết định uốn phần bụng đạp lên cổ tay của anh ta, đối phương có vẻ như biết được động tác tiếp theo của cậu, một tay nắm lấy hai chân trước của cậu, một tay đổi thành giữ lấy hai chân sau.
Nhan Ký Vân: ...
NPC mấy người đều được hệ thống huấn luyện cách bắt mèo như thế nào sao?
"Thật là khỏe, còn rất biết đạp." Ông chủ Lâm khống chế được Nhan Ký Vân, nhưng mà trong giọng nói của anh ta lại hoàn toàn không hề có cảm giác phấn khởi kỳ quái nào, thật ra động tác của Lâm Hiệp còn rất nhẹ nhàng?
Sao cậu có thể không đạp, cũng đâu có ngốc, chẳng lẽ chờ bị NPC hành hạ à?
Dù cậu có uốn éo cơ thể như thế nào, ông chủ Lâm vẫn vững vàng đè cậu xuống không cho cậu làm loạn.
Nhan Ký Vân sáng suốt chọn cách yên lặng, chỉ đợi thời cơ chạy trốn bất cứ lúc nào, chỉ chờ một lần đối phương thả lỏng.
Cậu không nhúc nhích, lúc này ông chủ Lâm mới buông cậu ra, nhét cậu vào áo khoác mà ban nãy dùng để trùm Nhan Ký Vân.
Anh ta nói: "Vừa rồi tao không nên tháo áo khoác ra, như vậy thì nhóc không thể lộn xộn được nữa."
Nhan Ký Vân bị quấn trong áo khoác, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra ngoài, trông rất kỳ lạ, lò cái đầu như chuột chù.
Cậu căng thẳng nhìn ông chủ Lâm, đây là một người thích sạch sẽ ngăn nắp, hẳn là anh ta không bị bệnh sạch sẽ, nếu không cũng sẽ không dùng một cái áo khoác vừa thay trùm một con mèo vừa chui ra khỏi l*иg sắt, nhảy qua bàn ăn, chạy toán loạn khắp nơi.
Bàn tay ông chủ lâm nhẹ nhàng sờ một cái sau cổ cậu: "Lông còn rất mềm mại."
Trong lòng Nhan Ký Vân nói dĩ nhiên, con sen nhà cậu hằng ngày đều cho cho cậu ăn dầu cá, lông không bóng mới lạ.
Ông chủ lâm kéo ngăn kéo vừa bị Nhan Ký Vân mở ra thêm một chút, anh ta lấy trong ngăn kéo ra một túi cá bột chiên giòn xốp còn bịt kín.
Đừng hỏi vì sao cậu chỉ nhìn cũng biết rất thơm rất xốp rất giòn, vì lúc rảnh rỗi con sen cũng cho cậu ăn một chút, ăn giòn rụm, thật sự rất rất ngon.
Ông chủ Lâm giơ giơ túi đồ: "Ban nãy mày đang tìm cái này à?"
Hóa ra ông chủ Lâm cũng không nhận ra cậu là người chơi, thật đúng là sợ bóng sợ gió một lúc lâu, không phát hiện là được rồi.
Túi cá giòn xộp này có phải nói lên rằng ông chủ Lâm vẫn có bí mật không muốn cho người khác biết không? Tóm lại là cho cậu ăn hay là anh ta tự giữ làm đồ ăn vặt?
Ông chủ Lâm mở miệng túi ra ngay trước mặt Nhan Ký Vân, ánh mắt cậu không nhịn được nhìn vào cá bột chiên.
Đối với mèo mà nói cá bột chiên là cám dỗ chí mạng, ông chủ Lâm thật là hiểu mèo.
Cậu bị bắt, cũng không còn bị nhốt lại nữa, có phải chứng minh rằng ông chủ Lâm là một người yêu mèo không?
Mùi cá bột chui vào chóp mũi Nhan Ký Vân, suýt chút nữa đã làm cậu ngừng suy nghĩ.
Ông chủ Lâm lấy ra một con cá bột chiên hoàn chỉnh giơ giơ trước mặt cậu, đùa vô cùng ác: "Cá bột chiên, rất thơm, muốn ăn không?"
Nhan Ký Vân giật giật mũi, ngửi được mùi cá bột xông vào mũi, ở đây không có mùi nào khác trừ mùi thơm, là đồ sạch.
Cá bột đã sắp đút đến bên mép rồi, cậu còn không ăn?
Đồ của NPC có thể ăn được sao?
Nghĩ đến chuyện vừa ăn cá của ông chủ Lâm cho, bây giờ lại tặng cá bột chiên, người cũng có vẻ không xấu, có khi nào sau khi ăn cá xong, ông chủ Lâm sẽ thả cậu đi thì sao?
Nhan Ký Vân vẫn không khống chế được theo bản năng há miệng ra, cắn một cái vào cá bột, không hề có gia vị và muối của người, không hề có hại với dạ dày của cậu, ăn no mới có sức tiếp tục tìm manh mối vượt phó bản.
Nhan Ký Vân gặm cá bột răng rắc, quả nhiên rất giòn xốp, vào miệng đã tan, chiên rất vừa, đầu bếp chiên cá bột này tay nghề rất được, trình độ ngang với con sen nhà cậu.
Không hổ là đồ ăn ngon do ông chủ nhà hàng lựa chọn, thật sự rất ngon, ủng hộ.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
[Phòng phát sóng trực tiếp]
"Ông chủ Lâm không bình thường!"
"Con mịa nó, hướng đi của phó bản này không đúng rồi? Tôi xem những streamer khác vào phó bản này, ông chủ Lâm nhìn rất ôn hòa nhưng thật ra rất lạnh lùng, có phải là anh ta đã bị thiết lập lại, sao lại cầm cá bột đút cho mèo ăn chứ? Ông chủ Lâm, nếu bị mèo lừa thì hãy chớp mắt mấy cái đi."
"Tôi cũng mù mờ luôn rồi, cá bột cho mèo cũng quá thơm rồi, nước miếng của tôi sắp chảy đầy đất rồi."
"Tôi cho rằng đây là buổi phát trực tiếp một trò chơi mạo hiểm, làm tim đập nhanh, kết quả là đặc biệt quảng cáo thức ăn, nửa đêm rồi, thật là đói quá đi."
"Đã đặt thức ăn mang về."
Ông chủ Lâm đút hết một con, vô cùng hưởng thụ nhìn quá trình mèo đen ăn cá nhỏ, anh ta lại lấy tiếp một con, Nhan Ký Vân không đợi anh ta dụ dỗ chủ động há mồm tiếp tục ăn.
"Đây là cá bột chiên tao làm, mèo con mày có lộc ăn lắm đấy, mèo con bình thường làm gì có để ăn, trước đây đều chiên cho mèo nhỏ khác ăn, đáng tiếc thật, con mèo nhỏ cạnh nhà hàng gần đây cũng bị mất, ngày hôm nay tao nghe được tin xung quanh có biếи ŧɦái chuyên bắt mèo nhỏ về hành hạ, nếu để gã bắt được gã nhất định sẽ một phát súng bắn chết, mày phải cẩn thận, không nên bị bắt đi."
Lời này nghe quá hạ lưu, Nhan Ký Vân lập tức cảm thấy cá nhỏ trong miệng mình không còn thơm nữa.
Tất nhiên trong phó bản sẽ có biếи ŧɦái, cậu vẫn còn chưa quên tên bác sĩ gϊếŧ người chôn xác sưu tầm mắt trong phó bản đầu tiên đâu.
Phó bản trước đó có, nhất định phó bản này cũng có.
Nhưng nếu như trong phó bản có NPC như ông chủ Lâm nói, vậy cậu vẫn nên ở trong nhà hàng, không đi đâu cả.
Trước mắt, ông chủ Lâm hẳn là không có sở thích biếи ŧɦái này.
Động vật có bản năng tránh hại tìm lợi, lúc ở thế giới thật, trong khu chung cư cũng có nhiều người không thích chó mèo, bình thường cậu chỉ cần xa xa liếc nhìn đối phương là có thể nhận ra đối phương có thích động vật không. Người thích động vật khi nhìn thấy động vật mặt sẽ giãn ra, bọn họ sẽ muốn gần gũi động vật, còn người không thích, từ xa cũng có thể nhìn thấy vẻ ghét bỏ hoặc là sốt ruột, hơi thở của đối phương cũng rất không hợp với cậu.
Trước đó con sen cũng từng mời một dì giúp việc thông qua công ty quản lý gia đình đến quét dọn, lần đầu tiên bà ta đến Nhan Ký Vân đã ra ngoài phơi nắng nên không chạm mặt. Lần thứ hai lúc bà ta đến trùng hợp là lúc Nhan Ký Vân có ở nhà, lúc đó cậu đã nằm rất thích ý trên ghế sofa, dì giúp việc đó muốn lau dọn sofa nên định đuổi cậu đi, những dì khác có lẽ nếu thấy cậu không nhúc nhích sẽ đẩy nhẹ cậu một cái để cậu tự đi, dù sao cũng là thú cưng mà chủ nhà nuôi.
Nhưng bà dì này thấy Nhan Ký Vân thì ánh mắt đầy ác ý, bà ta đưa tay vỗ xuống người cậu, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, một cú đó chắc hắn đã đánh lên người cậu.
Sau khi Nhan Ký Vân chạy đi, bà ta còn mắng một câu con mèo chết tiệt.
Cậu ở xa xa nghe thấy tiếng con sen xuống lầu, cố ý gảy một chút bùn đất trên chậu hoa vào chỗ bà dì vừa quét dọn, còn dùng chân đạp làm dơ sàn nhà, bà dì thấy vậy bèn cầm cây lau nhà đánh về phía cậu, cảnh này đúng lúc bị con sen nhìn thấy, cuối cùng con sen ngăn chặn hành vi bạo lực mèo của bà dì, lại gọi điện cho công ty quản lý gia đình đuổi việc bà ta.
Sau lần đó, chỉ cần dọn dẹp nhà, con sen đều sẽ chờ ở nhà, tránh để lại xảy ra chuyện mèo nhà mình bị người ngoài bắt nạt.
Nên là nếu như trong phó bản có ai có ác ý với cậu, Nhan Ký Vân có thể cảm nhận được đầu tiên.
Cậu cũng không hề cảm nhận được ác ý của đối phương dành cho mình, anh ta thật sự đang hưởng thụ quá trình cho mèo ăn cá bột chiên.
Nhan Ký Vân ăn cá bột răng rắc, cực kỳ ngoan ngoãn, ngay cả giãy dụa cũng không, tâm trạng của ông chủ Lâm rất tốt.
[Hệ thống: Tìm được 1/3 bí mật của Lâm Hiệp.]
[Bí mật cụ thể: Trong lúc làm việc, ông chủ Lâm thích chiên cá bột cho những con mèo nhỏ ở xung quanh nhà hàng.]
[Ghi chú: Chỉ mỗi bạn biết thôi, đừng nên nói cho người khác biết, nếu không ông chủ Lâm biết được sẽ tức giận.]
Một phần ba, có phải có nghĩa là còn hai bí mật nữa, cái thứ hai và cái thứ ba là gì?
Tiện thể nhổ nước bọt một cái, trừ anh ta hẳn cũng không có người khác biết, cậu ngay cả meo meo cũng không kêu, có kêu cũng không ai hiểu được.
Lúc gặm đến con cá bột thứ sáu, cửa ban công bị gõ.
Nhan Ký Vân nhìn thấy con cá bột nhỏ đã đến bên mép lại bị rút lại bỏ vào túi, túi lại bị bỏ lại vào ngăn kéo.
Nhìn thấy cá chiên biến mất, Nhan Ký Vân lại thấy hơi mất mát, cá nhỏ này chiên quá thơm, vừa mới nãy đáng ra cậu nên ăn nhanh một chút, có thể ăn được thêm hai cây.
Một giây sau, ông chủ Lâm tháo áo khoác đang quấn Nhan Ký Vân ra, cho Nhan Ký Vân tự do như mong muốn.
Anh ta khoác áo lên trên ghế sau đó đi mở cửa, những thao tác này khá thành thạo, cứ như đã từng tập luyện vô số lần, Nhan Ký Vân nhìn đến sắp trợn tròn mắt, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu nhảy xuống khỏi bàn trước khi ông chủ Lâm mở cửa.
Bây giờ đã bị phát hiện thì hẳn không còn cơ hội điều tra phòng làm việc nữa.
Ông chủ Lâm mở khóa cửa, cửa vừa mở ra, Nhan Ký Vân đã vọt ra ngoài, nếu như ông chủ Lâm không định trói buộc tự do của cậu, nói lên cậu được anh ta ngầm cho phép hoạt động trong nhà hàng, chỉ cần tự cậu chú ý một chút đừng bị phát hiện là được.
Cậu chạy đến bình hoa lớn ở hành lang trốn, nghe trộm cuộc đối thoại giữa ông chủ Lâm và người vừa đến.
Người đến là nhân viên phục vụ ban nãy nhặt khẩu súng lên Hà Tiểu Tất.
Ánh mắt ông chủ Lâm nhìn xuyên qua Hà Tiểu Tất, nhìn thấy con mèo đen đứng bên cạnh bình hoa để lộ nửa cái đầu, rất là đáng yêu, khóe môi hiện lên nụ cười, khác hẳn với nụ cười mỉm khi đối diện với khách hàng lúc làm việc, lúc này nụ cười của anh ta rất chân thật.
Hà Tiểu Tất: "Ông chủ, hoạt động ăn khuya lập tức sẽ bắt đầu, ngài muốn xuống dưới quan sát chứ?"
Ông chủ Lâm gật đầu: "Tất nhiên."
Nhan Ký Vân nghe được một thông tin mới, sau 0 giờ sẽ có hoạt động ăn khuya?
Trong lúc ông chủ Lâm gật đầu, tất cả người chơi đều nghe thấy được thông báo của hệ thống
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lâm Hiệp.]
Ở phó bản đầu tiên, Nhan Ký Vân đã kiếm được full điểm thiện cảm của Lý Mục Dương, lúc này khi nghe đến điểm thiện cảm của ông chủ Lâm thì cũng không giật mình đến mức đó. Chỉ là có một chuyện làm cậu thấy kỳ lạ, tại sao có thể kiếm được điểm thiện cảm của Lâm Hiệp? Rõ ràng anh ta nhìn có vẻ như là một nhân vật phản diện mà.
Mà lúc này, những người chơi cũng cảm thấy khá tò mò về điểm thiện cảm này, Hà Tiểu Tất vừa nhận nhiệm vụ lên lầu đã kiếm được điểm thiện cảm của ông chủ Lâm, lẽ nào anh ta hy sinh nhan sắc dụ dỗ ông chủ Lâm, từ đó lấy được điểm thiện cảm của ông chủ Lâm?
Quá phóng túng rồi, nhưng mà kiếm được điểm thiện cảm của ông chủ Lâm có tác dụng gì?
Dù thế nào bây giờ ông chủ Lâm cũng phải xuống lầu quan sát hoạt động ăn khuya sau 0 giờ, Nhan Ký Vân muốn đi theo xem thử, mặc kệ ông chủ Lâm có phải nhân vật phản diện hay không nhưng chắc chắn là nhân vật quan trọng, đi theo anh ta chắc chắn không sai.
Nhan Ký Vân không hề kiêng nể đi theo anh ta xuống lầu, năm điểm thiện cảm vẫn có tác dụng, Lâm Hiệp cũng không đuổi cậu ra khỏi nhà hàng.
Trong số những khách hàng lầu dưới có người chán ghét cậu, cậu lúc nào cũng chú ý giấu mình, sau khi xuống lầu, Nhan Ký Vân nhanh chóng tìm được một nơi có thể che giấu vị trí của mình.
Hà Tiểu Tất đi cùng ông chủ Lâm xuống lầu lúc này đang trở thành đối tượng quan sát của nhóm người chơi khác.
Vừa rồi chỉ có một mình Hà Tiểu Tất đi lên lầu, cũng chỉ có anh ta tiếp xúc với ông chủ Lâm, chắc chắn anh ta chính là người chơi Nhan Ký Vân.
Hiện giờ mọi người đã được sắp xếp ở khu vực nghỉ ngơi, Nhan Ký Vân ngồi xổm giữa nơi đèn không chiếu tới, cậu ngồi xổm trên ghế đưa lưng về phía tất cả mọi người, chỉ cần ở chỗ không bật điện thì không ai có thể phát hiện ra cậu.
Cậu quan sát thấy những người chơi dùng thân phận khách hàng đều đang nhìn Hà Tiểu Tất, trong lòng lặng lẽ nghĩ vừa rồi thông báo hệ thống kia hẳn là báo cho tất cả người chơi.
Hóa ra thông báo điểm thiện cảm được công khai.
Nếu như người chơi đã xem Hà Tiểu Tất là cậu, vậy sau này khi làm hành động đặc biệt nào cũng không có ai nghi ngờ thân phận của cậu.
Bây giờ cậu chỉ muốn biết rốt cuộc hoạt động ăn khuya sau 0 giờ là gì, trừ những người chơi ra, các khách hàng khác đều biết sao?
Phó quản lý Lương thấy ông chủ Lâm xuống, đã nói: "Ông chủ, đã chuẩn bị xong, bắt đầu ngay sao?"
Ông chủ Lâm: "Bắt đầu đi."
Phó quản lý Lương nháy mắt với nhân viên phục vụ bên cạnh, sau đó dẫn Hà Tiểu Tất đi đến chờ những nhân viên phục vụ bắt đầu đi về phía khu nghỉ ngơi của khách hàng.
Phó quản lý Lương nói với tất cả những khách hàng đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi: "Các quý ông các quý bà, hoạt động 0 giờ của nhà hàng chúng tôi sẽ bắt đầu ngay, trong quá trình hoạt động không thể ghi âm, chụp hình, xin tất cả các vị đưa tất cả đồ đạc giao cho phục vụ của chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ tạm thời bảo quản đồ dùng cá nhân của mỗi người.”
Những người chơi lẫn trong nhóm khách hàng cũng không biết gì cả, nhưng đều giả vờ bình tĩnh là mình biết, ai nấy đều cố gắng phát huy diễn xuất.