- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sảng Văn
- Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?
- Chương 13: Phó bản đầu tiên kết thúc
Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?
Chương 13: Phó bản đầu tiên kết thúc
Tiếng nổ mạnh mẽ vang vọng cả tòa nhà.
Nhan Ký Vân chỉ cảm thấy cả người mình đều tê rần, đầu cậu nhất thời trống rỗng.
Hiện giờ mắt cậu đang nổ đom đóm, điều duy nhất cậu có thể cảm giác được chính là mặt mình đang áp sát trên mặt đất.
Từ từ đã, ý thức của cậu dần quay về, cậu vậy mà vẫn còn sống sót trong vụ nổ nguy hiểm kia?
Tai Nhan Ký Vân ong ong, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động xung quanh, nhưng mà nhìn thấy người chơi Dương Tuyết đang nằm ở cách đó không xa, cô ta đang đứng ở cửa lối cầu thang, chắc là vừa chạy từ dưới lầu lên, vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị vụ nổ làm ngã nhào, không rõ sống chết.
Bây giờ cậu cần phải lo cho mình trước đã, sau lưng bị cái gì đó đè nặng, rất khó chịu, cơ thể cứ như không phải là của mình.
Nhan Ký Vân đợi một lát, cậu hoạt động móng vuốt của mình, có thể cử động.
[Hệ thống: Thời gian phó bản kết thúc còn 1 phút 30 giây.]
Trò chơi cũng không vì vụ nổ này mà kết thúc, thông báo nhắc nhở này làm cậu tỉnh cả người.
Cậu giật giật đầu của mình, nghiêng đầu là thấy cánh tay của Lý Mục Dương, từ góc độ của cậu thì dù Lý Mục Dương là một đứa nhỏ, nhưng mà với một con mèo mà nói thì cánh tay của cậu bé cũng nặng năm sáu kg, mà cánh tay gầy yếu này đang đè lên cậu.
Nhan Ký Vân đoán được một chuyện, lúc vụ nổ xảy ra Lý Mục Dương đã che chở cho cậu, rõ ràng Lý Mục Dương cần được bảo vệ lại bảo vệ ngược lại cậu, đây là chuyện cậu hoàn toàn không hề nghĩ đến.
Nhan Ký Vân ngọ nguậy đứng lên, thật ra cậu cũng không bị thương gì nặng, chỉ là vụ nổ khiến cậu bị ù tai mà thôi.
Nhưng mà cậu không chết, còn Lý Mục Dương thì sao?
Ở chung một ngày, Nhan Ký Vân đã không còn xem Lý Mục Dương là một NPC trong trò chơi, cậu bé là một người sống sờ sờ, một người có ý thức đấu tranh, là một học sinh tiểu học có suy nghĩ riêng, cậu bé rất xuất sắc, chỉ là bị giam cầm trong lòng tham đầy mạnh mẽ của ba mẹ - những người không biết quý trọng người nhà mà thôi.
Lý Mục Dương ngã trên đất, Nhan Ký Vân bước đến trước mặt cậu bé ngửi ngửi, còn thở, cậu bé còn sống.
Nhan Ký Vân nhìn vào sau khe cửa đằng sau Lý Mục Dương, trong nhà đã là một đống hỗn độn, ba Lý bị nổ máu me văng tung tóe, ở cạnh cửa còn có một cánh tay, mẹ Lý đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối hẳn là cũng đã mất, vì cậu và Lý Mục Dương có cánh cửa chắn nên mới may mắn thoát nạn, Lý Mục Dương bị xỉu trên nền đất.
Trước khi té xỉu còn che chắn cho cậu, Nhan Ký Vân bỗng cảm động khó tả, có lẽ đây là sự đền đáp của Lý Mục Dương dành cho cậu.
Cậu kiểm tra người Lý Mục Dương, trừ bất tỉnh thì trên người cũng không có vết thương nào khác.
Có phải là có thể gọi xe cứu thương không?
Chiều nay hai người chơi có thể gọi điện báo công an trong phòng làm việc của bác sĩ Trì, như vậy chắc chắn cũng sẽ có xe cứu thương đến cứu Lý Mục Dương. Vụ nổ gây ra chấn động mạnh như vậy không thể không gây chú ý.
[Hệ thống: Thời gian còn lại là bốn mươi giây.]
Nhan Ký Vân dùng móng vuốt vỗ vỗ gò má của Lý Mục Dương.
Nhóc con, mau tỉnh lại đi!
[Hệ thống: Thời gian còn lại của phó bản là ba mươi giây.]
Nhan Ký Vân lại tiếp tục dùng móng vuốt vỗ vỗ cậu bé, mong là thật sự chưa chết.
[Hệ thống: Thời gian còn lại của phó bản là hai mươi giây.]
Cậu vỗ cũng có tác dụng, hai mí mắt Lý Mục Dương run rẩy, cậu bé mở hai mắt ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt màu xanh biếc đầy lo lắng.
[Hệ thống: Thời gian còn lại của phó bản là mười giây.]
Lý Mục Dương mở miệng: "Mày không sao là tốt rồi."
Nhan Ký Vân ghé sát vào mặt Lý Mục Dương, dùng đầu cọ sát vào cằm cậu bé.
Lý Mục Dương không chết, sự đánh cược của cậu vẫn có tác dụng.
Nhưng mà thời gian ở trong phó bản đã sắp kết thúc rồi, sau này cũng sẽ không gặp lại Lý Mục Dương nữa.
Đứa bé này tốt đẹp biết bao nhiêu, nhóc hãy sống tốt nhé.
[Hệ thống: Thời gian còn lại của phó bản là năm giây.]
[Hệ thống: Thời gian còn lại của phó bản là ba giây.]
Nhan Ký Vân thật sự rất muốn nói gì đó, cậu nhẹ nhàng nói tạm biệt bên tai Lý Mục Dương, nhưng cuối cùng lại biến thành một chữ: "Meo~"
Cậu thấy Lý Mục Dương gắng gượng nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lấp lánh.
[Hệ thống: Nhan Ký Vân nhận được +15 điểm thiện cảm từ Lý Mục Dương.]
[Người chơi Nhan Ký Vân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ phó bản "Tan học về nhà"]
[Hệ thống: Tan học về nhà (cấp độ khó) kết thúc.]
Live stream [Muốn làm người] kết thúc.
"Kết thúc rồi? Oa? Có không nhỉ? Ban nãy Meo Meo vừa mới mở mồm kêu sao? Tôi không nghe thấy! Đây là phó bản đầu tiên mà tôi cứ muốn xem mãi."
"Từ đầu phó bản chưa từng nghe Meo Meo kêu tiếng nào, có mỗi một lần duy nhất tôi cũng không nghe thấy, có ai nghe được không? Nó như thế nào vậy?"
"Á á á á á tôi nghe thấy, tôi nghe được! Rất đáng yêu rất dễ nghe~."
"Đáng ghét, tôi vừa thoát phòng phát trực tiếp, ai mà ngờ mèo con không chết, thật là vui, mong chờ lần phát sóng trực tiếp sau của mèo con, tặng quà!"
"Hu hu hu, hệ thống chết tiệt, suýt chút nữa đã khóc vì mèo con, không chết là được rồi, hẹn gặp lại ở phó bản sau, chú ý theo dõi."
"Haizzz ~ đã theo dõi, tôi chỉ muốn thấy con mèo này chết thảm trong nguy hiểm, tan học về nhà cũng chỉ dành cho người chơi mới, không đủ kí©h thí©ɧ."
Một giây sau, trước mắt Nhan Ký Vân tối sầm lại, cơ thể cậu rời xa Lý Mục Dương, cảm giác mất đi trọng lượng.
Mãi đến khi dưới chân có cảm giác chắc chắn, Nhan Ký Vân mở mắt, phó bản và Lý Mục Dương đã hoàn toàn biến mất.
Xung quanh cậu là một không gian riêng biệt, trước mặt là bãi cát, có thể nghe thấy tiếng sóng biển, nhưng mà cậu giơ chân muốn chạm vào nước, lại hoàn toàn không chạm được, là giả.
Trước mặt cậu có một màn hình trong suốt, bên trên bắt đầu nhấp nháy thông báo phó bản ‘Tan học về nhà’ kết thúc.
[Tổng kết điểm thưởng phó bản]
[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành phó bản ‘Tan học về nhà’ (mức độ khó)]
[Số người sống sót: 10/10]
[Danh sách xếp hạng điểm phó bản]
Hạng nhất: Nhan Ký Vân
Hạng hai: Dương Tuyết
Hạng ba: Vương Miên
...
Điểm của Nhan Ký Vân ở phó bản này cao đột biến, bỏ xa tất cả những người chơi khác trong phó bản này.
[Điểm của người chơi Nhan Ký Vân và điểm thưởng]
Điểm thưởng:
Thưởng hoàn thành nhiệm vụ chính: 10000
Thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhánh: 1500
Thưởng hiểu rõ kết cục phó bản trò chơi: 5000
Thưởng hoàn thành phó bản đầu tiên dành cho người chơi mới: Thẻ trải nghiệm con người 5 phút.
[Phần thưởng phòng phát sóng trực tiếp]
Tổng số tiền vận mệnh khen thưởng: 20000, có thể đổi thành 20000 điểm tích lũy.
Giọng của nam thanh niên lại một lần nữa vang lên bên tai Nhan Ký Vân: "Người chơi Nhan Ký Vân, có muốn đổi tiền vận mệnh thành điểm tích lũy không?"
Nhan Ký Vân trả lời: "Đổi."
Thanh niên: "Điểm tích lũy và điểm thưởng đã tổng kết xong, xin hỏi là trực tiếp quay về hiện thực hay là đi vào sảnh trò chơi trước?"
Nhan Ký Vân: Hai chuyện này khác gì nhau?
Thanh niên: "Quay về hiện thực thì đi sang cửa màu lam, đi đến sảnh trò chơi thì đi cửa màu đỏ. Sau khi về hiện thực nếu muốn quay lại trò chơi, sử dụng bảng tên có thể trực tiếp vào trò chơi, cân nhắc do người chơi sử dụng tài khoản phụ tham gia trò chơi, không có bảng tên, có thể lựa chọn vào trò chơi cùng tài khoản chính, nếu như đến thời gian mà vẫn chưa vào trò chơi, trò chơi sẽ chủ động kéo người chơi tham gia vào phó bản trước khi phó bản tiếp theo mở, tham gia trò chơi cùng chủ tài khoản chính sẽ được chủ động lựa chọn phó bản, nếu như trò chơi kéo người chơi vào thì sẽ thay người chơi chọn phó bản.]
Hay cho một quy định đầy cạm bẫy.
Nhan Ký Vân tiếp tục sử dụng sóng não của mình nói chuyện với thanh niên, bây giờ cậu hơi quan tâm đến kết cục của phó bản, tuy là cậu đã hoàn thành phó bản, nhưng mà ở chung với Lý Mục Dương một ngày nên vẫn để bụng tương lai của đứa trẻ.
Nhan Ký Vân: Kết cục của Lý Mục Dương như thế nào?
Thanh niên: Người chơi đã hiểu rõ kết cục phó bản, có một lần quan sát kết cục phó bản, có muốn xem không?
Nhan Ký Vân: Xem.
Màn hình tổng kết điểm thưởng trước mặt cậu lập tức biến thành một màn hình phim cùng kích cỡ.
Trong màn ảnh truyền đến tiếng nổ mạnh, nhưng vì là trong màn hình nên không kí©h thí©ɧ như khi cậu trải qua trong phó bản.
Nhan Ký Vân dùng móng vuốt che bên phải, không có tác dụng gì, chỉ là vô thức làm động tác này.
Sau một hồi mù mịt bụi, góc quay chuyển vào nhà, đã không còn bóng dáng ba mẹ Lý, một người máu thịt tung tóe, ngay cả hình người cũng không thấy được, một người đã bị cháy sạch, đó chính là kết cục của họ.
Màn ảnh lại chuyển hướng đến Lý Mục Dương được đưa đến bệnh viện cấp cứu, thời gian trôi nhanh nhưng có thể thấy được cậu bé đã ngất xỉu một ngày một đêm, cuối cùng còn sống.
Cuộc sống mới của Lý Mục Dương mở ra, cậu bé được đưa đến cô nhi viện, không bao lâu sau thì được hai vợ chồng trung niên nhận nuôi, họ không chỉ nhận nuôi Lý Mục Dương mà trong nhà còn nuôi hai con mèo, cả nhà ba người sống cuộc sống bình thường nhưng rất hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, Lý Mục Dương dần trưởng thành, cậu bé dần làm quen với cuộc sống và gia đình mới, cuối cùng cậu bé cũng có tuổi thơ thuộc về mình, trở thành một thiếu niên ưu tú, sau đó lại thành một thanh niên xuất sắc, sau đó lại tốt nghiệp đi làm.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh Lý Mục Dương chụp khi ném mũ tốt nghiệp đại học.
Nhan Ký Vân xem xong, dù là mất đi ba mẹ ruột, nhưng mà cậu bé vẫn sống vui hơn.
Cậu bình tĩnh lại, hỏi thanh niên: Làm sao để tôi đi từ sảnh trò chơi ra ngoài?
Thanh niên: "Người chơi có thể quay lại không gian cá nhân, sau đó đi từ không gian cá nhân về là được, đăng nhập vào tài khoản chính cũng có thể trực tiếp đi vào không gian cá nhân, nếu như chủ tài khoản chính không mở không gian cá nhân cho bạn, bạn cũng có thể trực tiếp đi vào không gian cá nhân của đối phương.]
Nhan Ký Vân cảm thấy đi vào không gian cá nhân của con sen cũng không phải quá tệ, có vẻ đầy chờ mong, cậu chỉ muốn sớm biết được bí mật của con sen.
Nhưng mà bây giờ có một vấn đề, đối phương không hoàn toàn thấy được hết thông tin về tài khoản của cậu.
Thanh niên: "Nếu bạn mở cho đối phương thấy thì đối phương có thể thấy được, ngược lại, đối phương chỉ thấy được thông tin về thân phận thật sự của bạn ở hiện thực.]
Nhan Ký Vân hiểu, cậu và con sen chỉ có quan hệ mèo và chủ, đối phương cũng chỉ có thể thấy được vẻ ngoài là mèo của cậu.
Nhan Ký Vân: Điểm tích lũy của tôi có thể duy trì hình người bao lâu?
Thanh niên: "1000 điểm tích lũy có thể đổi được 1 phút."
10000 điểm tích lũy cũng chỉ có thể được mười phút.
Cậu cứ tưởng là đã kiếm được rất nhiều từ phó bản đầu tiên, đúng là cậu đã đánh giá cao trò chơi này, sao có thể để người chơi lập tức đạt được mục đích của mình, chuyện này căn bản là không có khả năng.
Nhan Ký Vân: Nếu như tôi muốn hoàn toàn biến về làm người thì sao?
Thanh niên: "Khi điểm tích lũy của bạn đạt đến một trình độ nhất định, có thể đưa ra yêu cầu này với hệ thông, hệ thống sẽ đồng ý với bạn."
Nhan Ký Vân: Phải tốn bao nhiêu điểm mới có thể đổi được nguyện vọng của tôi.
Thanh niên: Khi ngài vượt được mười phó bản sẽ biết, bây giờ không thể trả lời.
Quả nhiên, để có thể khiến người chơi liều mạng kiếm điểm tích lũy, có lẽ nhất định phải có một củ cà rốt treo trước mặt họ, để họ sẵn sàng đi vào trò chơi phá ải phó bản nguy hiểm. Nhưng dù tất cả mọi người đều biết đó là bẫy, là dụ dỗ, nhưng vẫn dám nhảy vào là vì trò chơi này đã nắm được điểm yếu của mỗi người.
Vừa vặn Nhan Ký Vân cũng là một trong số đó.
Chậc, vậy chỉ có thể xông vào phó bản kiếm điểm tích lũy mà thôi.
Nhan Ký Vân nhìn chằm chằm thẻ trải nghiệm hình người năm phút mà hệ thống tặng, rất muốn thử một lần.
Cậu muốn biến về hình người, rất muốn.
Cậu còn muốn dùng cơ thể con người thưởng thức đồ ăn ngon, đồ nướng, lẩu, kem, coca, tất cả đều muốn thử.
Chỉ là năm phút có thể làm được gì chứ?
Bỏ đi, dù có thể làm được gì, chỉ cần trở về làm người là được.
Nhan Ký Vân dần kích động, cậu gõ móng vuốt vào thẻ trải nghiệm hình người.
Một giây sau, cậu bị một luồng ánh sáng mạnh mẽ bao phủ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sảng Văn
- Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?
- Chương 13: Phó bản đầu tiên kết thúc