Chương 7

Bởi vì pháp luật quy định Omega không thể phá thai, mà trong thời gian mang thai Omega lại cần bổ sung tin tức tố Alpha, pháp luật cho phép thông qua phương pháp đối chiếu DNA, tìm kiếm cha Alpha của đứa bé.

Ở bệnh viện, ngoài việc kiểm tra sức khoẻ toàn bộ cho Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ còn tạm thời gạt cậu tìm tên Alpha kia.

Thật may, Thi Viễn Đồng lúc đó quyết định quyết đoán, nếu cậu do dự một chút thôi, đến khi Alpha phát hiện cậu mang thai, vì không muốn lưu lại bất cứ thứ gì, rất có thể sẽ làm tổn thương cậu.

Thi Viễn Mộ lái xe suốt đêm đến một bệnh viện khác, khi nhìn thấy gã đàn ông mặt đầy nếp nhăn cùng với cái bụng phệ kia, anh phản xạ có điều kiện mà buồn nôn.

Alpha bị Thi Viễn Đồng cắn một cái, nơi đó đã không thể dùng, nhưng cái mệnh còn giữ được. Thi Viễn Mộ ném báo cáo đến trước mặt gã, gã nằm trên giường bệnh trợn tròn mắt.

Cho dù xã hội đối xử với Omega không công bằng nhưng tội cường bạo cầm tù một Omega cũng tuyệt đối là trọng tội. Alpha kia ngồi bật dậy, ảnh hưởng đến vết thương còn chưa kết vảy, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Biểu tình của gã vặn vẹo, nếp nhăn trên mặt hơi chấn động: “Này…… Omega này tự nguyện! Là cha mẹ mang cậu ta mang đến cho tôi, chúng tôi còn kí hợp đồng, tôi đã cho bọn họ tiền rồi!”

Giọng Alpha giống như vịt đực làm đôi mắt Thi Viễn Mộ hơi nheo lại, tuy rằng Thi Viễn Mộ đã xác nhận là hai người kia làm việc này, nhưng nghe Alpha chính miệng nói ra vẫn là làm anh phẫn nộ vô cùng, anh lặp lại: “Cha mẹ em ấy?”

“Đúng vậy!” Alpha vội không ngừng gật gật đầu, lại không cẩn thận động tới miệng vết thương, đau “Shh” một tiếng, nhỏ giọng: “Shh… Mẹ nó, ai biết Omega thoạt nhìn ngoan như vậy, lại tự nhiên trở nên ác liệt như thế, ông đây còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu!”

Thi Viễn Mộ đi nhanh về phía trước, tay túm lấy cổ áo Alpha nhấc lên, kìm nén không trực tiếp ra tay: “Ông nói lại lần nữa xem?!”

Alpha tự biết đuối lý, cũng biết chân tướng rốt cuộc là cái dạng gì, biểu tình dịu xuống: “Đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Vẻ mặt gã như đưa đám, cúi đầu nhìn hạ thân của mình, “Tôi bị làm đến nửa đời sau chỉ có thể như vậy, còn chưa đủ sao?”

“Là ông xứng đáng!” Thi Viễn Mộ trừng mắt với gã, tay vẫn như cũ chưa buông ra, “Ông đáp ứng cho bọn họ bao nhiêu tiền?”

Alpha bị Thi Viễn Mộ túm quần áo, thân thể bị nhấc lên một chút, mặt bởi vì đau đớn mà hơi vặn vẹo: “Shh… 50 vạn, có hợp đồng, chúng tôi có ký hợp đồng… Cậu buông tay ra, trong di động của tôi có file, tôi cho cậu xem, để tôi xuống đã…”

Thi Viễn Mộ chưa buông tay, nhìn đến tủ đầu giường có một chiếc di động, trực tiếp với tay rồi ném cho gã: “Hiện tại tìm đi.”

“Được được được…” Alpha sợ đến mặt mũi trắng bệch, không chút suy nghĩ lập tức nhận di động, tìm được hợp đồng thì đưa luôn cho Thi Viễn Mộ.

Thi Viễn Mộ nhận lấy di động, ấn ấn mấy cái, gửi file đến mail của mình.

Xác nhận đã nhận được anh mới buông lỏng tay.

Lúc này, miệng vết thương ở hạ thân Alpha bởi vì động tác của Thi Viễn Mộ mà rạn nứt, máu thấm ra quần áo bệnh viện mỏng manh, gã vẫn như cũ thở mạnh cũng không dám.

Thi Viễn Mộ không nhìn gã nữa, nhìn nhiều thêm một giây, anh lại cảm thấy ghê tởm. Anh không ở chỗ này lâu, suốt đêm lái xe về.

Hai nơi cách nhau rất xa, tới tờ mờ sáng, Thi Viễn Mộ cuối cùng cũng về tới khách sạn.

Ở trong xe, Thi Viễn Mộ nhìn file hợp đồng còn có kí tên con dấu rõ ràng, tay nắm thành quyền đấm mạnh vào đùi mình.

50 vạn, thế mà chỉ với 50 vạn, hai người kia có thể bán con ruột cho một Alpha như vậy.

Trời dần sáng lên, Thi Viễn Mộ hít sâu một hơi, tự bình phục cảm xúc, lái xe tới phụ cận mua bữa sáng, hai túi bánh bao cùng hai ly sữa đậu nành.

Xách theo bữa sáng nóng hôi hổi đi vào khách sạn, mới vừa mở cửa phòng, một thân thể mềm mại, ấm áp đã nhào vào người Thi Viễn Mộ.

“Anh ơi…” Giọng nói của Thi Viễn Đồng mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh đi đâu thế… Em không tìm thấy anh ở đâu hết.”

Thi Viễn Mộ cười, xoa đầu Thi Viễn Đồng, giơ túi trong tay lên cho cậu xem: “Anh không đi đâu hết, em xem này, anh mua bánh bao em thích ăn.”

Trong phòng còn dư lại hương trà Ô Long nhàn nhạt, Thi Viễn Đồng dúi đầu vào trước ngực Thi Viễn Mộ, xem như tin lý do thoái thác của anh.

Cậu tủi thân: “Anh đi sao không gọi em nha… Em tỉnh lại không thấy anh, chăn cũng lạnh, còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”

Còn tưởng rằng hết thảy đều là một giấc mộng, cậu còn ở trong phòng tối không thấy được thái dương, từng ngày chịu tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho rằng vĩnh viễn cậu không trốn thoát được, chờ đợi cậu chỉ có gông xiềng cùng cường bạo hết lần này đến lần khác.

“Đồng Đồng ngoan, ngoan.” Một tay Thi Viễn Mộ vòng ôm lấy Thi Viễn Đồng, vội vàng trấn an cậu, “Anh thấy em ngủ rất say nên không muốn đánh thức. Anh bảo đảm, lần sau sẽ không như thế nữa, được chưa nào?”

Thi Viễn Đồng ngoan ngoãn gật đầu, duỗi tay lau nước mắt, nở nụ cười với anh: “Dạ.”

Cậu chủ động nhận bánh bao cùng sữa đậu nành trong tay Thi Viễn Mộ, đặt lên bàn nhỏ, đôi mắt vẫn hồng. Anh cười bảo: “Em rửa tay đi, ăn sáng đã, một lát nữa bánh bao nguội sẽ không ngon nữa.”

Thỏ con Thi Viễn Đồng gật gật đầu, chạy chậm đi rửa tay, ôm một cái bánh bao bắt đầu gặm.

Thi Viễn Mộ cũng cầm một cái bánh bao, thuận tay giúp Thi Viễn Đồng rót một ly sữa đậu nành, đưa cho cậu.

“Cảm ơn anh.”

Miệng Thi Viễn Đồng chứa bánh bao, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, ý cười nơi đáy mắt Thi Viễn Mộ càng đậm một ít: “Ăn ngon không? Anh mua vị nấm em thích ăn nhất đấy.”

“Siêu ngon luôn!”

Nhìn hai má Thi Viễn Đồng phình phình nhai đồ ăn, đôi mắt sáng lấp lánh, Thi Viễn Mộ chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.

Anh sẽ chăm sóc em trai anh thật tốt, còn những người đã tổn thương em, anh sẽ không bỏ qua cho ai hết.

Ăn xong bữa sáng, Thi Viễn Mộ dọn dẹp một chút, ném rác vào thùng rác: “Còn buồn ngủ không? Ngủ tiếp một lát nhé?”

Hai mắt Thi Viễn Đồng trông mong nhìn Thi Viễn Mộ, lắc đầu: “Không buồn ngủ.”

“Hôm nay anh không có việc, Đồng Đồng muốn làm cái gì?”

Thi Viễn Đồng không chút nghĩ ngợi đã nói: “Muốn ở cùng với anh!”

Chỉ cần ở cùng anh trai, cậu làm gì cũng được.

Thi Viễn Mộ nhẹ nhàng thở dài, vò loạn tóc Thi Viễn Đồng: “Ngủ tiếp một lát nhé, anh ở cùng em, trạng thái thân thể em đặc thù, yêu cầu ngủ nhiều một chút.”

Thi Viễn Đồng gật gật đầu đồng ý, hai người nằm trên giường, Thi Viễn Đồng tròn mắt nhìn chằm chằm Thi Viễn Mộ, nhất quyết muốn miêu tả dung nhan của anh.

Thi Viễn Mộ bất đắc dĩ mà dùng tay che lại đôi mắt Thi Viễn Đồng, bàn tay có thể cảm nhận được lông mi tinh tế mềm mại, ngứa.

“Mau ngủ đi!”

Thi Viễn Đồng không tình nguyện mà nhắm mắt lại, thân thể tự nhiên mà dịch vào lòng Thi Viễn Mộ, rầm rì một hồi lâu, mới chậm rãi an tĩnh lại.

Thi Viễn Đồng thực sự chịu khổ quá nhiều, ngoài miệng nói không buồn ngủ nhưng nằm xuống không bao lâu đã ngủ rồi.

Sau khi xác nhận Thi Viễn Đồng ngủ say, Thi Viễn Mộ lại thả ra một ít tin tức tố, ra khỏi phòng lần nữa, anh lái xe, đi thẳng tới tới Trung tâm bảo hộ Omega.