Cố Nhân

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi..." sao buồn dâng chơi vơi..."
Xem Thêm

- Hỏi xem bà còn tâm nguyện gì cuối cùng hay không? Xem ra… trễ quá rồi!

Tôi muốn nói, tôi muốn nói. Tôi muốn gặp Vân, tôi muốn nói ra lời xin lỗi với Vân. Tôi chưa nói được, tôi không thể chết. Không thể. Tôi muốn mở miệng ra nói nhưng hai hàm răng lại cứng đờ, không thể nào lên tiếng, chỉ phát ra tiếng ú ớ vô nghĩa. Hai mắt nặng trĩu và mờ dần đi. Tôi thấy có ai đó đứng xa xa đưa bàn tay vẫy vẫy, bảo tôi phải đi theo. Nhưng tôi không muốn đi. Tôi phải gặp Vân lần nữa, tôi phải nắm tay Vân, tôi phải… đúng lúc đó, tôi thấy tay mình ấm áp. Cảm giác quen thuộc quá, có phải cảm giác ngày nào Vân đã nắm tay tôi lần đầu tiên và kéo tôi ra khỏi vũ trường, có phải không?

- Thí chủ… - giọng nói thân quen, Vân – là Vân, phải không?.

Tiếng gõ mõ và tiếng kinh bắt đầu vang lên.

- Vân, My… My xin lỗi… tha lỗi cho My… - bằng sức lực cuối cùng, tôi cố gắng mở miệng nói ra điều ấy.

Im lặng. Tiếng gõ mõ và kinh cầu vang vọng…

Trong cái thất đầu tiên, có bóng vị sư cô già đứng lặng im bên bàn thờ người quá cố, tay lần tràng hạt, miệng niệm khẽ bài kinh. Câu kinh cuối cùng kết thúc, hai dòng lệ của sư cô bỗng rơi. Và tiếng thì thầm: "Vân tha thứ cho My, từ rất lâu rồi…"

THE END

Bình Luận (1)

  1. user
    Dong dong (4 năm trước) Trả Lời

    Tôi thấy my không hề có lỗi trong chuyện này , vân mới là người có lỗi , nếu chung thuy với my thì vân đã không để mình có tình cảm với cô gái kia và lẽ ra sau khi nói rõ với cô gái kia vân nên trở lại tìm vân mới đúng đằng này không chọn ai nghĩa là vân đặt cô gái kia và my ngang hàng ... lẽ ra người nên xin lỗi là vân mới đúng .. nếu là tôi thì tôi sẽ cự tuyệt cô gái kia ngay từ ban đầu chứ không phải để cho đến khi my phát hiện ... người đáng trách là vân chứ không phải my ...

Thêm Bình Luận