Cố Nhân

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi..." sao buồn dâng chơi vơi..."
Xem Thêm

Tôi ở lại Đà Lạt thêm một tuần. Trong một tuần này tôi quyết tìm được cho ra lẽ. Không nhiều thì ít, tôi phải khẳng định được vị trụ trì của thiền viện ấy chính là Vân. Sau vài lần lui tới, tôi đã khá thân thiết với vài ni cô. Mỗi lần đến, tôi mua trái cây, bông lên lễ Phật, quyên góp tiền từ thiện và mua ít đồ ăn đóng góp vào bữa ăn đạm bạc hàng ngày. Nhưng những lần lui tới này, tôi ít gặp được trụ trì. Theo lời các ni cô nói, trụ trì không khỏe nên chỉ ra ngoài vào giờ niệm kinh. Ngoài ra chỉ ở suốt trong am phòng. Khá thân rồi, tôi bắt đầu lân la hỏi chuyện. Tôi hỏi đủ thứ chuyện về ngôi thiền viện này. Đến khi thuận lợi, tôi bắt chuyện hỏi qua vị sư cô ấy. Các ni cô cũng vui vẻ trả lời. Nhưng khi hỏi đến vị trụ trì của họ thì họ có vẻ ngập ngừng. Đại khái họ cho biết rằng sư cô đã tu ở đây lâu lắm rồi, từ lúc chỗ này mới được tạo dựng. Pháp danh của sư cô là Diệu Hạnh, ngoài ra tên thật không biết. Vì sư cô ít ra ngoài tiếp xúc với mọi người, chỉ tịnh tâm trong am phòng. Mọi người chỉ được gặp sư cô và giờ niệm kinh lễ Phật hoặc cái ngày rằm, mùng 1. Sư cô nhìn nghiêm túc và khó tính nên các ni cũng không dám thân thiện nhiều. Có ni còn nói tu ở đây hơn 10 năm, mà chỉ nhìn thấy được sư cô cười không quá 3 lần. Tôi nghe đến đó bất giác thở dài. Vân đã lãng quên thời xuân sắc của mình để tịnh tâm nơi cửa Phật, nay tôi nỡ phá sao đành?

Buồn bã, tôi quay về Thành Phố. Từ ngày quay về Thành Phố, chứng bệnh tôi trở nặng hơn. Tôi thường xuyên bị chóng mặt, đau đầu. Huyết áp hay tăng cao đột ngột và tim cứ nhói đau liên tục. Đôi lúc đang đứng mà tôi quị xuống, ôm lấy ngực, thở khó khăn.

Kể từ khi gặp lại được Vân, dù Vân không chịu nhìn tôi, nhưng tôi đã yên lòng phần nào. Song song đó, tôi… tôi lại bị dằn vặt nhiều hơn. Người đã tìm thấy, nay còn lời xin lỗi làm sao có thể nói đây? Dù sư cô đã khuyên tôi tha thứ và cho chuyện đó vào quá khứ, dù hiểu ý sư cô rằng đã tha thứ cho tôi. Nhưng, tôi cứ mãi ray rứt vì chính miệng mình chưa được nói ra. Nỗi ray rứt đó cứ dằn xé tâm cang. Có vài tháng thôi mà tôi thấy mình già xuống hẳn. Nhiều tóc bạc hơn, nhiều nếp nhăn hơn, sức khỏe yếu hơn. Chắc là…. Tâm nguyện cuối đời của tôi vẫn mong được lần cuối cùng nắm tay Vân và nói: "My xin lỗi..." và nghe Vân bảo rằng: "Vân tha thứ cho My, từ rất lâu rồi…"

----

My đâu có biết, đêm đó khi Vân lao ra khỏi nhà trong màn mưa giăng kín, lòng Vân càng đau đớn gấp bội phần. Vân yêu My, thật sự yêu My, chưa một lần Vân nghĩ mình làm chuyện phản bội, làm cho My phải đau lòng. Mọi chuyện không tồi tệ như My nghĩ, nhưng suốt những ngày qua My không hiểu cho Vân. Vân chạy thẳng đến nhà cô gái ấy, muốn nói chuyện dứt khoác và rõ ràng. Để khi Vân quay về, sẽ toàn tâm toàn ý với My. Đến nơi, cô gái tròn mắt nhìn Vân ngạc nhiên, khi thấy Vân ướt sũng từ đầu đến chân. Cô ta chưa kịp lên tiếng, Vân đã nói Vân muốn dứt khoác với cô ta để Vân quay về với My, vì Vân chỉ yêu My thôi. Vân vừa dứt lời, cô ta nhìn Vân thảng thốt rồi sập cửa quay vào trong nhà. Đến khi Vân phá cửa xông vào, thì cô ấy đã ngất lịm bên vũng máu, trên cổ tay một đường rạch thật sâu. Vân bế cô ta lao đến nhà thương. Cấp cứu xong, Vân ở lại bệnh viện cả đêm để lo lắng. Khi cô gái tỉnh dậy, vội nắm tay Vân thì thào:

- Em yêu Vân, nếu không có Vân em sống làm chi nữa. Cuộc sống này đâu còn ý nghĩa gì với em.

- Nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe lại mình nói chuyện sau.

- Vân đừng bỏ em. Đừng bỏ em nha Vân.

Vân không trả lời, chỉ ngồi im. Cho đến khi cô ta chìm vào giấc ngủ, thì Vân đứng dậy vuốt nhẹ mái tóc cô ấy: "Vân không chọn ai cả, Vân sẽ đi con đường riêng của mình"

Thu xếp ít hành trang tại nhà riêng, Vân đi thẳng lên Đà Lạt. Những tháng đầu sống ở đây, Vân tưởng chừng chết dở. Nỗi nhớ My cứ cồn cào day dứt, cái tội lỗi làm cho một người suýt chết vì mình lại càng làm Vân đau khổ hơn. Không thể trọn vẹn đôi đường. Quay về gặp My cũng không được, mà tìm đến với cô gái kia cũng không xong. Sống cuộc sống thường nhật lại bị ám ảnh bởi những giấc mơ đỏ màu máu. Cho đến khi Vân lạc bước và tìm thấy tu viện này, thì nàng đã quì dưới chân Phật Tổ và nguyện cả cuộc đời này chỉ phụng sự cho Phật Pháp. Nương nhờ dưới oai linh cửa Phật, Vân mong rằng ngày nào đó tiếng kinh cầu sẽ gột sạch mọi bụi trần đang phải vương mang. Thắm thoát, đã gần nữa đời người…

---

Bán hết mọi đồ đạc và nhà cửa ở Thành Phố, mua căn nhà nhỏ ở Đà Lạt, tôi dọn hẳn lên đó sinh sống. Cách đây vài tháng, tôi đi bác sĩ để kiểm tra tình hình sức khỏe của mình. Kết quả không như mong muốn. Bác sĩ dặn tôi phải uống thuốc thường xuyên để ngăn ngừa tình huống xấu, và không nên quá xúc động về bất cứ vấn đề gì. Vì điều đó, tôi quyết định lên Đà Lạt sinh sống để tiện lui đến ngôi thiền viện. Mong khi nào có cơ hội sẽ nói trực tiếp với Vân.

Chỉ thoáng qua thôi mà tôi ở Đà Lạt được 1 năm, đã trở thành người thân thuộc ở chốn thiền môn. Hàng ngày tôi ghé đó, xin được làm công quả. Tôi quét dọn lá trong sân, trồng cây , pha trà, phụ các ni cô nấu ăn. Sáng sáng tối tối thắp nhang niệm Phật. Dù tâm nguyện chưa hoàn thành nhưng tôi thấy thoải mái hơn nhiều lắm. Tôi chỉ gặp sư trụ trì vào đúng hai bữa trong ngày, khi tới giờ lên đèn tụng niệm.Tôi luôn ngồi nép phía sau và quan sát bóng dáng ấy trong suốt lúc tụng kinh. Khi tụng kinh xong, sư cô lại vào trong am phòng và không ra ngoài nữa. Cơm ngày hai bữa có người bưng tới nơi và dọn dẹp. Nhưng chỉ thế thôi đủ làm tôi mãn nguyện rồi, tôi đã được nhìn thấy Vân hàng ngày vẫn sống khỏe mạnh.

Tôi cứ ghé đến hàng ngày và chan hòa vào cuộc sống của các ni cô. Lâu dần tôi cũng chỉ mặc áo bà ba màu nâu sồng. Các ni cô cười, khen tôi có tâm Phật. Đang cười nói thì trụ trì bước ra, lần đầu tiên sau hơn một năm lui tới nơi này, tôi thấy Vân nhoẻn nụ cười – dù chỉ là thoáng qua, rồi lại đi vào trong am phòng khép kín cửa. Ai nấy đều ngạc nhiên. Tôi vui hẳn lên kể từ khi thấy nụ cười ấy. Vì tôi tin, tôi cứ kiên nhẫn thì đến lúc nào đó sẽ thành công. Đang dở tay nhặt bó rau, tôi nghe ni cô ngồi cạnh nói:

- Hôm trước tình cờ tôi thấy một tờ giấy, không biết cái tên ghi trên đó có phải là tên của trụ trì không nữa. Vì phía dưới ghi pháp danh Diệu Hạnh, còn phía trên tôi thấy thoáng qua chữ Vân.

Mấy ni cô còn lại khen tên đẹp. Còn từ thông tin này, tôi khẳng định chắc chắn là Vân rồi, không thể nào sai được.

Những ngày gần đây tôi thấy sức khỏe mình giảm sút rõ rệt. Tôi uống thuốc đầy đủ, tập thể dục và học cách tĩnh tâm để kềm chế cảm xúc của mình, nhưng không hiểu sao cơ thể càng lúc càng yếu. Các cơn chóng mặt, nhức đầu và nhói tim xuất hiện càng nhiều hơn. Tôi tự trấn an mình chắc chỉ là thoáng qua thôi, không sao đâu mà không đi đến bác sĩ để kiểm tra lại. Tôi chưa đứng thẳng để nhìn vào Vân nói ra điều muốn nói, thì trái tim này chưa thể ngừng đập được. Tôi nhất định phải làm được điều đó.

Hôm nay là ngày rằm, sẽ nhộn nhịp khách lắm đây. Tôi đến sớm hơn để cùng mọi người chuẩn bị. Đúng như các ni cô nói, vào ngày rằm thì trụ trì sẽ ra khỏi phòng để chỉ mọi người làm công việc. Tôi lăng xăng làm việc, nhưng kiếm những công việc nào gần chỗ Vân đang đứng mà làm, sẵn tiện len lén nhìn cho dễ. Nhiều lần tôi muốn bắt chuyện, nhưng Vân đều tỏ thái độ tránh né nên chưa lần nào thành công.

Đang quét phần sân còn lại, bỗng dưng tôi bủn rủn tay chân. Mắt mờ hẳn đi, tựa người vào tường, đầu óc bắt đầu váng vất, tim nhói đau đến ngạt thở. Mọi người xung quanh cuốn quít đưa tôi vào phòng, đặt nằm lên giường. Trong đó có người là bác sĩ, vội vàng đo huyết áp cho tôi. Càng lúc tôi thấy mình càng lịm dần đi, hai chân bắt đầu tê và lạnh. Người ta chích thuốc gì đó vào tay, nhưng tôi không còn cảm nhận được nữa. Cái lạnh lan dần đến nữa thân người, lạnh đến mức người tôi run rẩy. Nghe thoáng qua tiếng ai nói:

Bình Luận (1)

  1. user
    Dong dong (4 năm trước) Trả Lời

    Tôi thấy my không hề có lỗi trong chuyện này , vân mới là người có lỗi , nếu chung thuy với my thì vân đã không để mình có tình cảm với cô gái kia và lẽ ra sau khi nói rõ với cô gái kia vân nên trở lại tìm vân mới đúng đằng này không chọn ai nghĩa là vân đặt cô gái kia và my ngang hàng ... lẽ ra người nên xin lỗi là vân mới đúng .. nếu là tôi thì tôi sẽ cự tuyệt cô gái kia ngay từ ban đầu chứ không phải để cho đến khi my phát hiện ... người đáng trách là vân chứ không phải my ...

Thêm Bình Luận