Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 9: Liên Hoàn Đoạt Mệnh (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa nhà người bị tình nghi mở rộng, bên trong có hai cảnh sát đang thu thập vật chứng, Cố Nguyên đi đến phòng tắm, trong phòng chất đống chai lọ mĩ phẩm, trong bồn tắm còn vương vãi vài sợi tóc đen dài. Cậu mang vào bao tay đi kiểm tra đống mỹ phẩm dưỡng da tìm kiếm vật chứng.

Mặc Lâm đi vào phòng ngủ chính, bên trong thoạt nhìn thực bừa bộn, có rất nhiều quần áo bẩn cùng mấy đôi vắt vẻo trên cửa sổ vớ đôi tản ra mùi chua lòm hôi thối.

Trong phòng ngủ chính có một phòng tắm tương đối lớn, bên trong lỉnh kỉnh dầu tắm dầu gội phụ nữ.

Mặc Lâm chú ý tới ở góc tường có đặt một chai nhỏ màu nâu ít gây chú ý, nắp chai không biết đang ở nơi nào, hắn cầm lên huơ huơ, bên trong vẫn còn chất lỏng.

Cái chai này thoạt nhìn cực kì quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào.

“Tìm được rồi.” Mặc Lâm nói vọng ra với Cố Nguyên.

Cố Nguyên cầm chai nhỏ lên kiểm tra, miệng chai vẫn còn ướt, thông qua tin tức trên thân chai tìm được hình dạng gốc của nó, nắp chai quả thật có kết cấu ống nhỏ giọt.

“Sao anh lại biết được?”

“Cố pháp y không xem TV sao? Loại tinh chất dưỡng da này hiện tại đang rất hot đấy.”

“Lúc tôi xem TV không xem quảng cáo.” cậu trả lời thực nghiêm trang.

Sau khi tìm được vật chứng, hai người nhanh chóng chạy về cục cảnh sát, nếu xét nghiệm ra được thành phần tương đồng, như vậy vụ án này sẽ có tiến triển quan trọng.

Đưa vật chứng lên, nhân viên xét nghiệm trước tiên lấy mẫu đến quan sát, không bao lâu kết quả liền ra tới.

“Thật sự là cùng một loại dung dịch, nhưng đáng tiếc không có tìm được DNA, nếu có thể tìm ra ống nhỏ giọt thì tốt rồi.” Nhân viên xét nghiệm tiếc nuối nói.

Cho dù tìm được cái chai, lại không thể coi như chứng cứ, sản phẩm này trên thị trường hiện tại quá nhiều.

Cố Nguyên lại muốn đi: “Tôi đến hiện trường vụ án tìm thử xem.”

Mặc Lâm: “Chúng ta cùng đi.”

Hắn đi theo sau Cố Nguyên, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Đến khi bọn họ tới tiểu khu xảy ra án mạng, trong tầng hầm đỗ xe đã có năm người trẻ tuổi đứng đợi, một người là nữ sinh, còn lại bốn cái đều là nam sinh mang mắt kính.

“Thầy Mặc tới!” Nữ sinh hưng phấn kêu lên.

Năm người mang theo tâm tình kích động, bước nhanh đi tới chỗ hai người họ, trong nhái mắt Cố Nguyên rúc sâu vào một góc trên ghế xe.

“Tôi tìm mấy học sinh lại đây hỗ trợ, người trong cục cảnh sát không đủ.”

Mặc Lâm nhìn ra thân thể cậu không khoẻ, xuống xe đóng cửa lại: “Ở trên xe chờ tôi, tôi qua nói chuyện với họ một chút.”

Mặc Lâm cùng chính mình học sinh nói qua đại khái sự tình, đương nhiên, nội dung cơ mật một chút cũng không có lộ ra.

Nhìn ra được hắn cùng học sinh ở chung rất tốt, một chút không cậy làm thầy mà lên mặt, học sinh tựa hồ cũng không cứng nhắc, cảm giác như bạn cùng tuổi đang vui đùa.

Khi nói chuyện, tầm mắt Mặc Lâm luôn lướt qua người Cố Nguyên, tầng ngầm không có cửa sổ, cậu rúc người ngồi ở trong xe, nhìn qua như một chú dê con đáng thương.

“Được rồi, trời đã sắp tối, chúng ta tranh thủ thời gian.”

Mặc Lâm đem ảnh ống nhỏ giọt gửi vào nhóm chung, một đám thanh niên mang theo bao tay tản ra, mục tiêu là thùng rác chúng quanh tiểu khu.

Mặc Lâm bước nhanh lên xe, hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ, sau đó bật động cơ, chuẩn bị đem xe lái ra khỏi tầng hầm, hắn tầm mắt thông qua kính chiếu hậu, dừng trên người Cố Nguyên, phát hiện cậu đã thoái mái hơn nhiều.

Sắc mặt Cố Nguyên hoà hoãn hơn nói: “Ngừng đây đi, chúng ta đi thang máy lên.”

Hầm đỗ xe thực trống trải, Mặc Lâm đi theo phía sau cách cậu không tới 1 mét.

Đợi thật lâu thang máy mới xuống tới, đi vào thang máy, Cố Nguyên ấn nút tầng 18, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Sao anh nhìn tôi mãi thế?”

Cậu trước sau luôn cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm cái ót của mình.

“Cậu vừa rồi thực khẩn trương, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều.”

Mặc Lâm khóe miệng vẫn giơ lên như cũ nhìn mặt Cố Nguyên mặt, lông mi rũ xuống rung động khe khẽ, thêm cho hắn một tia ôn nhu, lại mất đi một chút phong lưu.

Cố Nguyên tránh đi ánh mắt hắn, nhìn chằm chằm khe cửa thang máy.

Khi nói chuyện, cửa thang máy mở ra, phòng cuối cùng bên phải chính là hiện trường án mạng, bên ngoài bị dây cảnh giới vây quanh, hàng xóm tụ tập cách đó không xa nhỏ giọng xì xào.

“Cô gái này có ăn có học, đáng tiếc!”

“Trời ạ, sao lại gặp chuyện như thế này, buổi tối tôi không dám ngủ mất......”

Hai người đi xuyên qua dây cảnh giới, ở trong phòng tìm kiếm dấu vết nhưng thực đáng tiếc hiện trường cũng không có mảnh vỡ thủy tinh nào.

Hai người quyết định chia làm hai đường, đi dọc theo những chỗ mà hung thủ có khả năng đi qua tìm kiếm.

Cố Nguyên mang theo bao tay cao su, mở ra thang máy chứa rác ở tầng một, bên trong trừ bỏ mấy cái chai nhựa cũng không có thêm gì.

Lúc này trời đã tối đen, 6 giờ sáng mỗi ngày sẽ có công nhân đem rác rưởi trong tiểu khu dọn đi, cho nên cần phải mau chóng tìm được chứng cứ.

Đúng lúc này, một bà lão đầu tóc hoa râm, thân thể khoẻ mạnh kéo một cái bao tải vô cùng lo lắng chạy tới, dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Nguyên.

“Chai lọ ở nơi này đều do tôi nhặt......”

Cố Nguyên không lý giải được ý tứ trong lời nói của bà lão, đôi mắt đảo qua tay bà, phát hiện trên ngón tay cái có một vết thương còn khá mới, bên trên còn dính vết máu.

“Tay bà bị thương rồi, tốt nhất là nên xử lý vết thương, bằng không thực dễ bị nhiễm trùng.”

“Không sao.” Bà lão thấy đối phương không có ý muốn đoạt chai lọ của mình, liền trở nên nhiệt tình hơn nhiều: “Thùng rác cái gì cũng có, bị cắt trúng cũng bình thường.”

“Vậy bà có thấy qua vật nào trông giống như này không?” Cố Nguyên lấy ra hình một cái ống nhỏ giọt cậu tìm được trên mạng.

Mắt bà lão hơi kém, híp lại nhìn một hồi lâu mới giơ ngón cái mình lên: “Nói đến cũng khéo, chính là thứ này cắt trúng tay tôi đấy......”

“Bà xác định là cái này?”

“Chắc mà, đầu cái ống kia bị vỡ, tôi không cẩn thận đυ.ng phải, ngón tay liền đổ máu, tôi nhớ rõ ràng luôn đó!”

“Vậy hiện tại nó ở đâu?”

“Tôi dùng giấy bao lại ném vào thùng rác rồi.”

“Bà mang cháu đi xem.”

“Cái kia thùng rác không dễ tìm đầu, bằng không cậu cho tôi chút tiền đi, tôi mang cậu đi tìm.”

“Bà muốn bao nhiêu?”

“Một trăm tệ.”

“Được, dẫn đường đi.”

Bà lão nghĩ thầm, cậu thanh niên này đơn thuần thật sự, sớm biết thế nói hẳn hai trăm, bà đem bình nước khoáng trong thùng rác cho vào bao tải của mình, sau đó mang Cố Nguyên đi tìm ống thủy tinh đã cắt vào ngón tay mình.

Cố Nguyên đi theo bà đi vòng công viên tiểu khu công viên nửa ngày, rốt cuộc tìm được thùng rác bà nói tới ở bên cạnh một cái ghế dài.

Tuy rằng bên trong thùng không đầy rác rưởi, nhưng bởi vì có người ở chỗ này gọt trái cây nên trên mặt đất bu đầy kiến.

Bà lão cầm cây chọc rác đảo bên trong nửa ngày: “Tìm không ra, trong này nhiều bọc giấy quá.”

Cố Nguyên mang theo bao tay, xách thùng rác đổ ra đất đất, lúc cậu dùng kìm mở bọc giấy ra thì chạm phải một vật cứng. Mở ra liền thấy, quả nhiên là cái ống nhỏ giọt kia!

Mặc Lâm sau khi nhận được tin liền lái xe đến chỗ cậu, hai người phi hết tốc lực về cục cảnh sát.

Kết quả thực mau liền ra tới: “DNA nam giới bên trong cùng DNA trong cơ thể người chết là của cùng một người, ngoài ra còn phát hiện hai DNA của nữ giới, trong đó có một cái là của người chết.”

*

Trong văn phòng đội trưởng.

“Nói cách khác, hung thủ sau khi gϊếŧ người đã để lại DNA nam giới trong âm đ*o nạn nhân, hung thủ sẽ không tự bại lộ chính mình, cho nên dựa theo phỏng đoán, DNA này khả năng không phải của hung thủ.” Lý Mông cảm thấy chính mình có điểm ngốc: “Đội trưởng đi bắt nhân viên giao hàng đến bây giờ còn chưa có tin tức.”

Lý Mông gãi gãi đầu: “Bằng không hai ngươi đi trước ăn cơm đi, tôi đi thẩm vấn Trương Hải Diễm.”

Trương Hải Diễm kháng cự tất cả thẩm vấn, thái độ cực kì ác liệt, mắng chửi thực lưu loát, rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ chưa tới ba mươi có thể không kiêng nể gì mà náo loạn trong cục cảnh sát như thế, tựa như một người đàn bà đanh đá đã kinh qua chiến trường.

Bỗng cô thấy một nam nhân mặc tây trang mang giày da, hormone nam tính tràn ngập cả người bước vào phòng thẩm vấn, nhịn không được nhìn thêm một cái, đi phía sau hắn là một tiểu thịt tươi mặc áo lông màu trắng, giá trị nhan sắc hai người quá cao, hình ảnh đánh mạnh vào tâm trí người khác. (tiểu thịt tươi: những chàng trai trẻ đang hot trong ngành giải trí có ngoại hình xuất sắc thiên hướng nữ tính)

“Hai người cũng là cảnh sát?”

“Không giống sao?” Mặc Lâm đem vật chứng đặt tới trước mặt cô: “Thứ này hẳn là cô biết?”

Trong túi vật chứng là một cái ống nhỏ giọt, một cái khác là chai tinh chất dưỡng da phát hiện trong Trương Hải Diễm.

Trương Hải Diễm mặt không đổi sắc như cũ: “Đây là có ý gì?”

Mặc Lâm: “Trên mặt ống nhỏ tìm được DNA nam giới trùng với DNA trên người nạn nhân, chúng tôi tìm được trong thùng rác gần nhà cô.”

Trương Hải Diễm hiện ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi: “Chuyện này không có khả năng!”

Cố Nguyên: “Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn muốn giảo biện?”

Ánh mắt Trương Hải Diễm đảo xuống góc trái bên dưới, tựa hồ như đang nhớ nhớ sự tình gì. Nhất cử nhất động đều nằm dưới mí mắt Mặc Lâm.

“Cô cảm thấy có người muốn hãm hại cô?”

Mặc Lâm thấy được biểu tình Trương Hải Diễm nhanh chóng biến hóa, tựa hồ đang tận lực làm chính mình nhìn bình tĩnh hơn một chút.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Lúc này Lý Mông đẩy cửa ra, biểu tình thực ngưng trọng: “Thầy Mặc, thầy Cố, hai ngươi ra đây một chút......”

Chờ sau khi hai người ra tới, giọng Lý Mông trở nên run rẩy: “Nhận được báo nguy, trong công viên phát hiện một thi thể nữ, sau đó bệnh viện cũng gọi tới, có người phát hiện một thi thể nằm trong kho hàng.”

Nói xong Lý Mông hít sâu một hơi: “Hắn là ma quỷ sao? Một ngày liền gϊếŧ ba người!”

Cố Nguyên quay đầu nhìn Trương Hải Diễm trong phòng thẩm vấn, mà cô ta cũng đang nhìn cậu.

Cố Nguyên đọc không ra cảm xúc trong mắt cô ta: “Đi thôi, chúng ta trước tiên đến hiện trường.”

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương pháp y đang nghỉ phép rốt cuộc ngồi không yên.

Đối với lão pháp y còn hai tuần nữa liền phải về hưu mà nói, ông không muốn lưu lại một vụ chưa kết án đã rời khỏi cục cảnh sát.

Lão Dương manh theo rương dụng cụ xuất hiện ở cửa cục cảnh sát, chính thức cùng Cố Nguyên chào hỏi.

“Tôi làm pháp y ở chỗ này ba mươi năm, mà tôi chưa từng thấy hung thủ kiêu ngạo như vậy cả, chúng ta chia làm hai đường, cậu đến bệnh viện, tôi đến công viên.”

Sau khi phân công lúc sau, Cố Nguyên dẫn mang theo rương ngồi xe cảnh sát chạy tới bệnh viện.

Hiện trường án mạng cùng hiện trường ở thành phố Liên Trì giống nhau, đều phát sinh ở dưới sàn kho hàng, không có thông gió, cho dù mở đèn cũng có cảm giác âm trầm mù mịt.

Tận cùng bên trong kho hàng có mấy y tá cùng nhân viên bảo an đang đứng, hẳn là là hiện trường án mạng.

Cố Nguyên bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước đều là người xa lạ, không gian bị phong bế khiến cậu có chút khẩn trương.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Có người chạm nhẹ lên vai cậu từ phía sau.

Nhìn thấy người đến là Mặc Lâm, cậu nhẹ nhàng thở ra: “Anh cũng tới?”

“Đến xem hiện trường tìm một chút linh cảm, thuận tiện làm trợ thủ cho Cố pháp y.”
« Chương TrướcChương Tiếp »