Chương 72: Trái Tim Yêu Người (12)

Trên đường không có mấy người, thỉnh thoảng vài chiếc xe lao qua đường làm nước bắn tung tóe, một chiếc Jaguar đậu ở ven đường, mưa vỗ vào cửa sổ xe, lưu lại vết nước loang lổ.

Cửa sổ kính trong suốt dài từ trần đến sàn ở tầng một rất sáng, ánh đèn vàng ấm áp cắt đứt sự tĩnh lặng của đêm mưa, tiếng nhạc du dương nhàn nhã len lỏi qua kẽ hở trên tường, nữ phục vụ xinh đẹp trong quán cà phê đặt hai cốc cà phê Americano bốc khói trước mặt hai vị khách.

“Án này tôi không nhận.” Mặc Lâm dùng ngón tay thon dài khuấy nhẹ ly cà phê: “5 năm trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn có cuộc sống riêng của mình.”

Đoạn Dương ngồi đối diện không có chút kinh ngạc nào: “Tôi hôm nay tới đây cũng không phải để giới thiệu vụ án cho anh, tôi rất tò mò sau khi rời khỏi tổ chức anh sống thế nào, tôi ngồi dưới lầu nhà anh một ngày, cảm thấy anh ngày càng giống một người bình thường.”

Mặc Lâm cười lạnh một tiếng: “Muốn mắng người cũng không cần như vậy.”

Đoạn Dương bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, gương mặt ghé sát vào mặt Mặc Lâm, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười khoa trương: “Nếu như tôi nói cho thằng nhóc kia bí mật của anh... Anh cảm thấy nó sẽ nghĩ như thế nào về anh?”

Ngón tay cầm cốc cà phê của Mặc Lâm siết chặt, rồi lại thả lỏng: “Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”

Đoạn Dương: “Vừa rồi anh khẩn trương như vậy, có tình cảm rồi sao?”

“Tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm gì đó,” Mặc Lâm nói: “Cậu ta chỉ là đối tượng thí nghiệm của tôi, cậu cho rằng một người như tôi sẽ có cảm tình với người khác sao?”

Đoạn Dương híp mắt lại: “Cũng đúng, nếu anh đã không sợ, vậy tôi sẽ đến nói với cậu ta.”

Trong mắt Mặc Lâm hiện lên nét u tối, hoàn toàn khác với ánh mắt lúc trước, như thể anh đã trở thành một người khác: “Muốn làm gì thì làm... Cà phê ở đây không ngon, lần sau có thể đến quán khác.”

“Tôi sẽ đóng cửa cái quán này.” Đoạn Dương ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Anh ta không thèm để ý?

Chuyện không nên đơn giản như vậy, phải không?

Hắn cũng không dễ dàng tin tưởng lời Mặc Lâm nói như vậy, hắn cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm đối phương, không chơi đùa một chút thì không phải là hắn.

Hảo muốn nhìn thấy bộ dạng phát cuồng của Mặc Lâm, muốn xem bộ mặt chân thực nhất của anh ta bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh đó.

Đoạn Dương và Mặc Lâm đã cùng nhau sinh hoạt trên nhà tù biệt lập giữa biển được 5 năm, hàng ngày đều tiếp xúc với những tù nhân hung ác.

Hắn đã từng nghiên cứu tâm lý của Mặc Lâm, trực giác nói cho hắn biết, Mặc Lâm là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm, người có thể khắc hoạ chân dung phạm tội rõ ràng như vậy nhất định là không đơn giản.

Hắn chưa bao giờ gặp được người có tính cách tương phản lớn như vậy, hắn thật sự rất tò mò!

Nhưng cùng Mặc Lâm kết giao nhiều năm như vậy, đối phương chưa từng bại lộ, mặc kệ hắn kí©h thí©ɧ đối phương như thế nào, đối phương cũng chưa từng mất khống chế.

“Nghe nói tính cách hiện tại của anh là ấm áp… bởi vì cậu nhóc kia thích người ấm áp sao?” Đoạn Dương cười nói: “Người mình yêu thật sự là người thế nào cũng không rõ, chẳng phải là rất đáng buồn sao?”

Mặc Lâm bưng cà phê lên uống một ngụm: “Cậu lần này tới đây chỉ để nói với tôi những chuyện này sao?”

Đoạn Dương cười cười: “Tôi chỉ là muốn tặng anh một món quà…” ngón tay Đoạn Dương chạm vào cúc áo sơ mi thứ ba, sau đó cởi nó ra: “Nói chính xác là hai món quà…”

Mặc Lâm trầm mặt xuống: “Đáng tiếc... Tôi không có hứng thú với cậu.”

“không sao... Hứng thú có thể từ từ bồi dưỡng... Hương vị của tối với cậu nhóc đó không giống nhau, anh không muốn nếm thử sao?”

Mặc Lâm cười lạnh: “Cậu quá lẳиɠ ɭơ, tôi không thích.” Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.

“Đừng diễn kịch với tôi...” Đoạn Dương nói: “Càng tỏ ra không để ý thì lại càng để ý... Lo lắng đến vậy sao? Trước kia tôi chưa từng thấy anh như vậy!”

Đoạn Dương thấy Mặc Lâm không nói gì, cảm thấy rất đắc ý, hắn lấy điện thoại di động ra vuốt màn hình vài cái, trên màn hình là một tấm bản đồ, bên trên có một chấm nhỏ màu đỏ đang di chuyển:: “A... Cậu ta vừa ra khỏi cục cảnh sát, còn cầm cặp sách nữa.”

Mặc Lâm bước đi hai bước, nhưng sau đó lại lùi lại: “Cậu đã làm cái gì?”

“Không có gì, chỉ là để quên một quả bom trong cặp cậu t thôi. Nếu anh bước ra khỏi quán cà phê này, quả bom sẽ được kích hoạt ngay lập tức.”

Mặc Lâm nghi hoặc nhìn chằm chằm Đoạn Dương, hai tay trong túi quần nắm chặt thành đấm.

“Không phải là không thèm để ý sao? Vậy sống chết của cậu ta đối với anh quan trọng gì... Anh có thể coi đây là trò đùa, rời khỏi nơi này sau đó trở về nhặt xác cậu ta... Cũng không biết đến lúc đó anh có nổi điên lên muốn gϊếŧ chết tôi không?”

Mặc Lâm đứng tại chỗ, không tiếp tục tiến lên.

Đoạn Dương thật sự là người có thể làm ra loại chuyện này, hiện tại anh cũng không biết trên người Cố Nguyên có bom hay không.

“Anh biết không, tôi chỉ muốn thấy anh điên cuồng một lần, hoặc là anh chủ động xé mặt nạ, hoặc là... bị động nhận lễ vật của tôi.” Đoạn Dương tự tin nhìn anh: “Anh tự chọn đi.”

“Tôi cho cậu xem, đừng liên lụy đến người vô tội.” Mặc Lâm nói.

“Anh yên tâm... chỉ cần tôi vui vẻ, chuyện gì cũng có thể nói... Chỗ này không thích hợp, chúng ta đổi nơi khác đi!”

Đoạn Dương đưa Mặc Lâm vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, xung quanh tối đen như mực, nước mưa đập vào ô phát ra tiếng động rất lớn.

Hắn nhìn Mặc Lâm đứng đối diện: “Tôi không tin anh, uống cái này đi.”

“Đây là cái gì?”

“Thuốc loạn thần... Uống một viên đi!”

Mặc Lâm không dám đánh cược sự an nguy của Cố Nguyên, hắn bóp viên đan dược trong tay Đoạn Dương, đưa lên mũi ngửi.

“Tôi đếm đến ba, nếu anh không uống, tôi sẽ kích hoạt bom!”

“Một”

“Hai”

Mặc lâm uống viên thuốc trước khi Đoạn Dương đếm đến ba. Không lâu sau, anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Đoạn Dương điên cuồng nhếch khóe miệng: "Cậu ta thật sự là nhược điểm của anh! Người nếu có nhược điểm thì chính là phế vật!"

Chiếc ô trong tay Mặc Lâm rơi xuống đất, anh nặng nề thở dốc, Đoạn Dương đứng trước mặt anh trở nên vặn vẹo, giọng nói bên tai càng lúc càng xa xăm, trước mắt xuất hiện hai thân ảnh, đầu óc xây xẩm choáng váng...

Nước mưa tạt vào người thấm vào quần áo, cơ thể anh từ từ khụy xuống, ngồi trong con ngõ nhỏ đầy nước mưa.

Đoạn Dương bắt đầu thôi miên: “Trước mắt anh có một cánh cửa, anh đẩy cửa ra, đi vào đi......”

Viên thuốc này đã đánh tan tâm lý phòng ngự của Mặc Lâm, người có ý chí kiên cường chẳng qua cũng chỉ là là sản phẩm của sự kết hợp gen, anh không bao giờ tưởng tượng được sẽ có ngày mình bị đối xử như vậy.

Trong 5 năm huấn luyện trên đảo nhà tù, anh đã sử dụng phương pháp tương tự để thôi miên các tù nhân, để họ tiết lộ những bí mật ẩn sâu trong lòng, đồng thời giúp cảnh sát phá án.

Năm năm sau, anh và Đoạn Dương bước ra khỏi đảo nhà tù, một người trở thành chuyên gia tâm lý học tội phạm, một người biến mất năm năm, trong hồ sơ không ghi lại được bất kì tin tức gì.

Khi Mặc Lâm tỉnh lại thì trời đã sáng, anh cảm thấy rất lạnh, quần áo đều ướt sũng.

Anh vậy mà lại ngủ trong ngõ nhỏ cả một đêm, nhưng nơi này lại rất xa lạ, không phải nơi anh ở trước khi mất đi ý thức!

Đầu anh đau như búa bổ, không thể nhớ nổi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Một cậu bé mang cặp sách l đi ngang qua anh với vẻ mặt sợ hãi, sau đó lập tức cong giò chạy biến khỏi tầm mắt anh.

Mặc Lâm đưa tay muốn tìm điện thoại, lại thấy trên tay mình dính đầy máu.

Sao lại như vậy?! Anh kiểm tra khắp người, chắc chắn rằng mình không hề bị thương.

Vậy số máu này đến từ đâu? Đoạn Dương đã đi đâu rồi?

Anh vịn tay vào tường cố gắng đứng lên, trong đầu còn có chút choáng váng, mới vừa đi hai bước, đột nhiên một hình ảnh hiện lên.

Là vẻ mặt kinh hãi của Đoạn Dương. Rốt cuộc tối hôm qua anh đã làm cái gì? Hoàn toàn không có chút ký ức nào, những vết máu này chẳng lẽ là của Đoạn Dương?

Mặc Lâm chưa bao giờ mất kiểm soát, nhưng với tư cách là một chuyên gia về tâm lý học tội phạm, anh biết rất rõ rằng nội tâm của mình vô cùng điên cuồng.

Lần đầu tiên anh phát hiện mình có một nhân cách điên rồ là vào năm thứ ba trung học cơ sở.

Anh đi theo Cố Nguyên, bí mật chụp trộm sinh hoạt thường ngày của cậu, chăm chú theo dõi mọi hành động của người kia để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của chính mình.

Sau khi phát hiện ra nhân cách đen tối này, anh bắt đầu dùng hết sức trấn áp nó, không cho phép mình làm thêm những chuyện quá khích.

Sau đó, anh được giới thiệu đi huấn luyện trên đảo nhà tù, khi tiếp xúc với những tù nhân đó, anh hiểu rất rõ tâm lý hoạt động của họ, thậm chí anh còn nghĩ, nếu là mình thì nên phạm tội như thế nào để không bị cảnh sát phát hiện.

Anh thấy rằng lên kế hoạch cho một tội ác hoàn hảo là một việc rất dễ dàng, anh coi thường những tên tội phạm xấu xa đó, không phải vì tội ác của bọn chúng tồi tệ thế nào, mà là vì chúng ngu ngốc đến mức bị cảnh sát bắt.

Nhưng những suy nghĩ như vậy cũng chỉ là thoáng qua.

Đoạn Dương phát hiện ra bí mật của anh và điên cuồng muốn biết câu trả lời, nhưng hắn ta không bao giờ thành công.

Bây giờ Mặc Lâm rất muốn đi tìm Đoạn Dương để hỏi cho rõ ràng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!

Đoạn Dương vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, hắn tìm người thì dễ, nhưng muốn tìm hắn lại rất khó.

Mặc Lâm liếc nhìn điện thoại, nó đã tự động tắt.

Anh bây giờ rất muốn trở về nhìn Cố Nguyên, đảm bảo cậu không có việc gì!

Cố Nguyên đang đánh răng, nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách liền thò đầu ra ngoài, khóe miệng còn dính bọt trắng.

Cậu ngủ không ngon, bởi vì tối qua Mặc Lâm không trả lời tin nhắn cậu gửi, cậu trằn trọc cả buổi, nửa đêm tỉnh dậy sang nhà bên cạnh tìm người, lại phát hiện người kia vẫn chưa trở về.

Mặc Lâm chưa bao giờ biến mất đột ngột như vậy, trước đây mỗi lần cậu nhắn tin, anh đều nhắn lại ngay tức khắc.

Lúc này nhìn thấy Mặc Lâm cả người ướt sũng đứng ở trong phòng khách, cậu sửng sốt một chút: “Anh làm sao vậy?”

Nhìn thấy Cố Nguyên an ổn đứng trước mặt mình, Mặc Lâm bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước sô pha, cuống quít lục tìm cặp sách của Cố Nguyên, lại phát hiện bên trong không có gì!

Vốn dĩ không có quả bom nào!

Quả nhiên Đoạn Dương đã lừa anh!

Anh thật sự rất muốn gϊếŧ hắn!

"Anh làm sao vậy?" Cố Nguyên chú ý tới vẻ dị thường Mặc Lâm, có chút lo lắng: "Tối qua anh đã đi đâu? Tại sao lại không trả lời tin nhắn?"

Mũi của cậu rất mẫn cảm: " Trên người anh có mùi máu... tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

“Tối qua anh gặp một tên lưu manh, đánh nhau tới ngất đi.” Mặc Lâm thuận miệng nói.

“Có bị thương hay không?”

Cố Nguyên đứng ở cửa phòng tắm, trong lòng đầy lo lắng, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu cảm, cậu đặt bàn chải đánh răng xuống, đi tới trước mặt Mặc Lâm, cậu cởϊ áσ khoác sau đó đến cúc áo sơ mi trước ngực đối phương.

Mặc Lâm cúi đầu nhìn cậu, trong lòng tràn đầy thoả mãm: “Em lo lắng cho anh sao?”