Những người được nhà tang lễ cử đến để di dời thi thể rất chuyên nghiệp, họ không hề tỏ ra ngạc nhiên trong toàn bộ quá trình di dời, giống như đã từng gặp trường hợp tương tự rất nhiều lần.
Sau khi loại bỏ một số con giòi trên bề mặt, thi thể được cho vào túi đựng gửi đến nhà tang lễ huyện Vân Sam để khám nghiệm.
Cố Nguyên đi theo Vương Nhạc lên xe cảnh sát, trong gương chiếu hậu, xe của Mặc Lâm không nhanh không chậm chạy theo phía sau.
Sau khi thi thể được đưa đến phòng khám nghiệm của nhà tang lễ, tất cả các thiết bị thông gió đều được bật lên, tuy nhiên nhiều người vẫn chọn cách tránh xa. Rốt cuộc, công đoạn này là của pháp y, họ không cần phải tham gia vào cuộc vui này làm gì.
Thi thể nằm trên bàn mổ, vẫn còn rất nhiều giòi bọ lổm ngổm bò ra từ bụng và ngũ quan, dù đã bật hết các thiết bị thông gió, nhưng tác dụng của chúng cũng không quá lớn, mùi tử thi càng ngày càng nồng nặc. Bên ngoài phòng khám nghiệm, rất nhiều người đang chờ đợi kết quả.
Người đứng trong phòng khám nghiệm không nhiều lắm, người chụp ảnh của đội điều tra dấu vết Nghiêm Cát và Tiêu Trạch đứng tương đối gần, Mặc Lâm tìm một chiếc ghế đẩu và ngồi cách bàn mổ không xa để xem.
Loại mùi thi thể này bám rất mạnh, sau khi ở xung quanh thi thể một thời gian, trên quần áo sẽ dính chút mùi đó, lâu ngày cũng sẽ không tiêu tan.
Cố Nguyên cau mày đứng bên cạnh thi thể chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Khi cậu ở nước ngoài, giáo sư từng không ít lần ca ngợi khả năng chuyên môn của cậu, đặc biệt là sự bình thản của cậu khi đối mặt với những thi thể.
Ngay cả các bác sĩ pháp y cũng có thể cảm thấy lo lắng khi đối mặt với một số thi thể đã bị phân hủy ở mức độ cao, một số người sợ khi ngửi thấy thứ mùi đặc biệt nào đó; một số người nhạy cảm hơn với xúc giác và sợ phải chạm vào xác chết đang phân hủy; một số người dễ xúc động thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt người đã khuất...
Nhưng những điều này dường như không ảnh hưởng nhiều đến Cố Nguyên, bởi vì cậu là cỗ máy mổ xẻ tử thi, cậu còn không có cảm xúc, nói gì đến sợ hãi?
Lúc này, giòi trên bàn mổ chỉ là một đống protein chất lượng cao đang ngọ nguậy trong mắt Cố Nguyên, cậu tin rằng đống sinh mệnh này còn chưa phân hóa này còn mạnh mẽ hơn bào thai con người rất nhiều.
Trong khi bào thai người vẫn đang hấp thụ chất dinh dưỡng trong bụng mẹ, đám giòi ruồi này đã bắt đầu tự tìm kiếm thức ăn; từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ ba, chúng phát triển nhanh chóng, sức sống dẻo dai; sau đó, chúng tự đem mình kết thành nhộng; khi thoát ra khỏi vỏ một lần nữa, chúng đã có thể tự do bay lượn và bắt đầu một vòng đời mới, trong khi những đứa trẻ được sinh ra phải tiếp tục dựa vào sữa mẹ để tồn tại.
Nhưng bất hạnh thay, sau khi khám nghiệm xong, những sinh mệnh này sẽ phải hỏa táng cùng với thi thể, và cậu chỉ có thể cho phép chúng sống thêm một thời gian ngắn.
Điều cậu tò mò hơn cả là hung thủ đã làm gì với thi thể sau khi hắn mổ bụng và ngực của thi thể ra.
Không có vết thương rõ ràng trên đầu, cổ và tứ chi. Cố Nguyên cắt dọc cổ của thi thể theo đường giữa cằm. Vết dao của cậu và vết dao hung thủ để lại gặp nhau, tạo thành vết rạch hình chữ “一”.
Sau khi dao phẫu thuật cắt qua những vết khâu thô ráp và nhớp nháp, những thứ bên trong thi thể xồ ra ngoài. Nhưng đáng ngạc nhiên là không có cơ quan nội tạng nào của người chết còn ở bên trong, ngoài một đống giòi trắng, còn lại chỉ toàn là đá.
Tiêu Trạch đang đứng bên lề xem chiến đột nhiên mắng một tiếng: “Mẹ, tôi cứ nghĩ sao lại nặng như vậy, hóa ra trong bụng nhét đầy đá!”
Lúc nãy khiêng thi thể, hắn mệt đến muốn đứt hơi!
Toàn bộ các cơ quan nội tạng của thi thể đều bị cắt bỏ, có thể tưởng tượng được hung thủ đã điên cuồng đến mức nào!
Nghiêm Cát nhấn nút chụp của máy ảnh để ghi lại cảnh tượng đáng ngạc nhiên này.
Cố Nguyên nhíu mày, cậu cho tất cả những viên đá vào túi đựng vật chứng: "Đem chúng đi phân tích xem có còn sót lại DNA của hung thủ không."
Nghiêm Cát thực khó hiểu: “Hung thủ làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
“Tôi đoán có lẽ hung thủ muốn dìm xác xuống sông nhưng không hiểu sao trên đường đi hắn lại đột ngột thay đổi kế hoạch.” Mặc Lâm ngồi một bên thong thả phân tích: “Theo quy luật gần chôn xa vứt, hung thủ hẳn không phải là người của thôn Hà gia.”
Tiêu Trạch gật đầu đồng ý, sau đó nói với Nghiêm Cát: “Mang mấy hòn đá này đi phân tích kĩ một chút, xem xem chúng đến từ đâu.”
Cố Nguyên dùng nhíp gắp một vài con giòi ruồi ở giai đoạn thứ ba còn sống ra và lên kế hoạch tiếp tục nuôi cấy chúng. Cậu cũng đã thu thập một số nhộng ruồi tại nơi đặt thi thể trước đó, khi những con ruồi bên trong thoát ra khỏi vỏ, cậu có thể tính toán chính xác thời điểm mà lứa nhộng ruồi đầu tiên nở ra, nhờ đó sẽ làm rõ được thời gian tử vong.
Nếu đây là loài ruồi đặc biệt được lai tạo, nó cũng có thể giúp thu hẹp phạm vi hoạt động của hung thủ.
Sau khi lấy hết đá ra, Cố Nguyên phát hiện thấy động mạch chủ bụng cạnh cột sống của nạn nhân bị tổn thương, mặc dù động mạch chủ bụng đã bị giòi ruồi phá hoại một phần nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy một mặt cắt phẳng rõ ràng, trông giống như bị một vật sắc nhọn đâm thủng.
“Vết rách của động mạch chủ bụng đã bị giòi ruồi phá hủy, không có cách nào để chắc chắn vũ khí gϊếŧ người là một lưỡi hay hai lưỡi.”
Đối mặt với một thi thể như vậy, Cố Nguyên biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, nhưng hiện tại chứng cứ quá ít, hai hàng lông mày xinh đẹp của cậu vẫn luôn nhíu chặt.
Không thể xác định được đặc điểm khuôn mặt và dấu vân tay của thi thể, đồng thời không có quần áo và phụ kiện làm manh mối, chỉ có một đống đá và một vũ khí gϊếŧ người không rõ hình dạng, cộng với một vài con nhộng ruồi không biết là có hữu dụng không.
Cho đến nay, vẫn chưa tìm thấy nhân chứng hay kẻ khả nghi nào, cũng như không thể xác nhận được nguồn gốc của thi thể, việc tìm ra hung thủ để báo thù cho người đã khuất chắc chắn là mò kim đáy bể.
Bước tiếp theo, Cố Nguyên chuẩn bị mở hộp sọ của thi thể.
Do mô não bị sưng, các vết khâu ở đáy hộp sọ có dấu hiệu bị hở và toàn bộ hộp sọ trông đầy đặn bất thường.
Với chiếc cưa trong tay, Cố Nguyên bắt đầu rạch dọc theo viền quỹ đạo phía trên hốc mắt 2cm, đường rạch kéo dài đến mép trên của mỏm cùng cuối cùng kết thúc ở ống chẩm, và một đường rạch đối xứng tiếp tục được tạo ra ở phía bên kia.
Tiếng ồn của cưa máy rất lớn, toàn bộ quá trình trông cực kì bạo lực, như thể thứ đang bị xẻ đôi không phải là một cái đầu lâu mà là một món đồ sứ trắng.
Mùi xương vụn và dịch não từ hộp sọ bị cưa đôi thoát ra khỏi thi thể đánh thức khứu giác vốn đã tê liệt của mọi người.
Sau khi hoàn thành vết rạch ở bên đối diện, hộp sọ vẫn còn một điểm nối, Cố Nguyên dùng một cái đυ.c hình chữ "丁" và một cái búa gõ nhẹ, cắt bỏ các phần kết nối, cuối cùng, chiếc đυ.c hình chữ "丁" được đưa vào khe hở, cạy nắp hộp sọ, tách ra một chiếc "bát" hoàn chỉnh khỏi hộp sọ.
Phần mô não tiếp xúc với không khí bốc mùi nồng nặc, một số lượng lớn vi khuẩn kỵ khí sinh sôi trong đó tạo ra một mùi hương thật khiến người khó quên.
Do sự bảo vệ của hộp sọ, hầu hết các mô não vẫn còn nguyên vẹn, nhưng có một số lượng nhỏ giòi ruồi đã xâm nhập vào hộp sọ qua tấm cribriform ở đáy hộp sọ.
Cố Nguyên lấy toàn bộ mô não ra, cân lên rồi gửi đi phân tích chất độc.
Cố Nguyên rũ mắt xuống, cậu mặc một bộ quần áo giải phẫu màu xanh nhạt, trông cậu lạnh lùng đến lạ, nhưng đứng trước một cái xác đáng sợ trái lại tôn lên vẻ thánh khiết của cậu.
“Người chết là nam giới, đã chết hơn 5 ngày, tuổi ước tính theo răng khoảng 24 tuổi, cao 170cm. Tất cả các cơ quan nội tạng đã bị cắt bỏ, các mạch máu nhỏ ở các đầu chi bị co thắt nghiêm trọng, nguyên nhân là do mất máu quá nhiều. Không loại trừ khả năng hung thủ đã mổ lấy nội tạng của nạn nhân khi anh ta vẫn còn sống…
Còn về hung khí gϊếŧ người, ngoài dao phẫu thuật còn có một cái cưa, hoặc một con dao răng cưa, dùng để cắt qua sụn, vết cắt ở sụn rất thô.”
“Chỉ vậy thôi à?” Tiêu Trạch hỏi.
“Chỉ vậy thôi.” Cố Nguyên nhàn nhạt nói.
“Vụ án này hơi khó...” Tiêu Trạch nói xong nhìn về phía Nghiêm Cát: “Chỉ mong đống đá đó có thể cung cấp một số manh mối...”
Sau khi giải phẫu tử thi, Cố Nguyên tháo găng tay ba lớp trên tay, cẩn thận cởi bộ đồ phẫu thuật hai lớp, sau đó là giày và mũ.
Cậu đứng trước bồn rửa tay trước tần ngần một hồi, bỗng nhiên quay đầu hỏi Vương Nhạc: “Ở đây có chỗ nào để tắm không?”
Chiều nay đầu óc cậu rất rối nên khi ra ngoài vội vàng lại quên mang quần áo để thay, nhưng dùng máy sấy tóc làm khô thì chắc là cũng ổn thôi.
Vương Nhạc gãi gãi đầu: “Để tôi đi hỏi thử.”
“Không cần đâu, tôi có đặt một phòng ở khách sạn đối diện với Cục Công An.” Mặc Lâm nói: “Em đến đó tắm rửa đi, anh đã để quần áo cho em thay ở đó rồi.”
Vương Nhạc nói: "Vẫn là thầy Mặc suy xét chu toàn."
Cố Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nếu hôm nay nếu không tìm được chỗ tắm rửa tốt, cậu nhất định sẽ nổi điên mất.
Nhưng tại sao anh ta thậm chí còn mang theo cả quần áo?
Cố Nguyên đứng bên bồn rửa tay hồi lâu, cất áo khoác vào túi, vì không muốn mặc lại lần nữa nên đơn giản ném thẳng vào thùng rác.
Mặc Lâm đứng bên ngoài đợi cậu, anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ tối, Cố Nguyên ở bên trong rửa tay đã được 20 phút.
Anh lo lắng Cố Nguyên sẽ rửa hư làn da mỏng manh và búp thịt mềm mại của cậu, vì thế quyết định đi vào xem xét.
“Đừng tới đây,” Cố Nguyên nhàn nhạt nói: “Cách tôi xa một chút.”
Mặc Lâm xuyên qua tấm gương trên bồn rửa nhìn Cố Nguyên, dịu dàng nói: “Đừng rửa mạnh quá, rửa hư tay rồi làm sao bây giờ?”
Nước đã rửa sạch tay Cố Nguyên, trong không khí tràn ngập mùi nước rửa tay dễ ngửi, đôi bàn tay đẹp đẽ và xinh xắn ấy được rửa sạch đến đỏ bừng.
Cố Nguyên: “Có mùi.”
Mặc Lâm không thể rời mắt khỏi tay cậu, cười nói: "Không sao, anh không ngại."
Cố Nguyên: “Tôi ngại, anh vẫn là nên cách tôi xa một chút.”
Nói xong, cậu vặn nước ở mức tối đa, dòng nước lạnh ngắt xen giữa các ngón tay, ngón tay cậu đã không còn độ ấm.
Bỗng nhiên một đôi tay vươn ra nắm chặt lấy lòng bàn tay cậu, ngăn trở một tầng nước lạnh, Cố Nguyên cảm thấy tay Mặc Lâm rất ấm.
“Anh làm gì thế?!”
“Về khách sạn tắm rửa trước rồi đưa em đi ăn khuya, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa.”
Mặc Lâm vừa nói vừa dùng khăn giúp Cố Nguyên lau khô tay, tỉ mỉ đến từng đốt ngón tay đều không sót.
Cố Nguyên sững sờ, lúc này cậu thật sự cái gì cũng không nghĩ tới, bởi vì não của cậu dường như đột nhiên ngừng hoạt động.
Cảm giác khó chịu do thi thể mang tới tạm thời biến mất, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và mềm mại từ đầu ngón tay.
Sau khi Mặc Lâm cẩn thận lau khô tay cho Cố Nguyên, anh cũng không buông tay cậu ra, mà xoay ngón tay về một hướng khác kéo những ngón tay lạnh lẽo của cậu, vừa đan mười ngón tay vào nhau, vừa híp khóe mắt lại, anh cười thật lòng: "Đi với anh, ở đây hơi lạnh."
Cố Nguyên liền như vậy bị Mặc Lâm dẫn tới khách sạn, trên đường cậu cố gắng thoát khỏi tay Mặc Lâm, nhưng chỉ cần tay cậu nhúc nhích một chút, bàn tay kia sẽ siết chặt hơn, không cho cậu rời đi.
Kết quả, gương mặt của Cố Nguyên càng ngày càng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ, tóm lại, ngón tay lạnh lẽo của cậu nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Mặc Lâm thuê hai gian phòng, sau khi đặt quần áo vào phòng Cố Nguyên, anh định rời đi: "Khi nào xong việc nhớ gọi cho anh, chúng ta cùng nhau đi ăn tối."
Cố Nguyên ừ một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước dội từ trên đầu xuống, nước ấm áp chảy dọc khuôn mặt xinh xắn rồi dồn xuống xương hàm. Nhưng loại ấm áp này rất không chân thực, rõ ràng là nhiệt độ của nước đang quấn lấy cậu, nhưng điều mà cậu nghĩ đến lại là nhiệt độ ngón tay Mặc Lâm.
Tắm mình trong làn nước, trong đầu cậu vẫn hiện lên hình ảnh Mặc Lâm đang lau tay cho mình......
Trên mảnh đất đã lâu khô cằn từ lâu trong lòng dường như có một chồi non đang ngoan cường đâm chồi nảy lộc......