Vụ nổ đã qua một ngày, truyền thông hiện đang đưa tin về số người chết và bị thương trên kênh tin tức địa phương:
"Đến 7 giờ tối ngày 25 tháng 10, có tổng cộng 1 người chết, 9 người bị thương, trong đó 2 người bị thương nghiêm trọng, thiệt hại về tài sản vẫn còn đang được thống kê...... Người dân nào từng phát hiện kẻ khả nghi tại hẻm Mễ Ngư, xin nhanh chóng liên hệ với cảnh sát......"
Lấy khu vực bị nổ làm trung tâm, những cửa hàng xung quanh đều phải chịu những ảnh hưởng khác nhau, cách xa một chút thì chỉ là bị vỡ cửa kính, đổi cánh cửa khác liền có thể buôn bán bình thường.
Nhưng những cửa hàng ở gần trung tâm vụ nổ thì không được may mắn như vậy, ngay cả điện nước còn chưa khôi phục được.
Những người làm việc trong các hàng quán đang oán giận, tiệm cơm ngày cả lửa cũng không thể châm, mọi người đều hy vọng có thể mau chóng sửa sang lại, khôi phục sinh hoạt bình thường.
Ông chủ khách sạn Như Ý càng khổ đến không nói nổi, vụ nổ này toàn bộ người ở thành phố Nham Hải ai ai cũng biết, về sau người nào còn dám thuê vào ở?
Cái khách sạn này coi như bỏ, nhiều phòng như vậy, chỉ riêng tiền thuê cũng khiến ông phải tán gia bại sản, lão bản dù sao cũng phải suy xét cho tương lại, vì thế quyết định dán một thông báo chuyển nhượng ở dưới lầu một.
Cảm xúc của cư dân ở gần đó hiện tại đều rất xấu, tuy Mộng Lan mặc đồng phục cảnh sát, cũng không nhiều người hoà nhã với cô, hỏi gì cũng lắc đầu không biết, bị hỏi đến thì luôn tìm cớ tránh né... Cô hoài nghi có phải do mình lớn lên trông không có lực uy hϊếp hay không.
Bôn ba cả một buổi trưa, Mộng Lan đã đói đến bụng reo ầm ĩ, chai nước trong tay cũng bị cô bóp dẹp, phát ra âm thanh "kẽo kẹt", nước bên trong còn khoảng một phần ba, cô ngẩng đầu lên ừng ực uống cạn, dạ dày trống rỗng có cảm giác được lấp đầy.
Khi cúi đầu, cô nhìn thấy một bé trai khoảng mười mấy tuổi kéo một cái bao tải đã rách tung toé, cả người dơ dáy, giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào chai nhựa trong tay cô.
Mộng Lan phát hiện trong bao tải của cậu bé có rất nhiều chai nhựa, đoán được cậu bé hẳn là muốn cái chai trong tay mình, vì thế đưa cái chai cho cậu bé: "Bạn nhỏ à, cháu có từng gặp qua người ở trong căn phòng kia chưa?"
Mộng Lan chỉ chỉ căn hộ đã bị thiêu đến cháy đen ở lầu 4 kia.
Cậu bé chớp chớp mắt, không nói gì, nhưng trong ánh mắt dường như có điều gì đó.
Mộng Lan đã có hai năm kinh nghiệm điều tra, cô lập tức bắt được dấu hiệu này: "Ông cụ bên trong đó thực sự rất đáng thương, nếu cháu từng gặp qua ông ấy hoặc là người quen của ông thì có thể nói cho cô."
Cậu bé không nói chuyện, nhìn thoáng qua quầy bán đồ ăn vặt, nuốt nuốt nước miếng.
"Cháu muốn ăn à?"
Mộng Lan đoán cậu bé có lẽ là đang đói bụng, cho nên vẫn luôn không nói lời nào.
"Cô mua đồ ăn vặt cho cháu nhé, nhưng mà cháu phải nói cho cô biết cháu đã thấy cái gì..."
Cậu bé đột nhiên gật đầu.
Vào quán đồ ăn vặt, cậu bé chọn mấy bao que cay sau đó liền nhanh chân chạy đi, Mộng Lan trả tiền xong đi ra ngoài thì đã không thấy bóng người......
Thật là, ngay cả trẻ con cũng khi dễ cô!
Cô căm giận đứng ở bên đường trong chốc lát, muốn hỏi thử xem Lý Mông và Vương Nhạc có tiến triển gì không.
Tin nhắn còn chưa gửi đi, Vương Nhạc đã gọi điện thoại đến.
"Mộng Lan, bên em có tiến triển gì không?"
Mộng Lan thở dài một hơi: "Không có... Anh thì sao?"
"Anh bên này cũng không tìm được gì. Thật ra có bảy, tám người phù hợp với điều kiện, nhưng đều đã kết thúc trị liệu, người có thể gặp anh đều đã đi gặp, không thể gặp cũng đã liên hệ qua video hết rồi, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào bên Lý Mông thôi... Đúng rồi, em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì anh đến đón em đi ăn nhé!"
"Không cần, anh đến chỗ Lý Mông đi, gần nhất tâm tình của anh ấy không tốt lắm, anh qua đó giúp một tay, tôi bên này cũng không có việc gì, vẫn đang tiếp tục hỏi thăm..."
"Được rồi, nhưng em nhớ phải ăn cơm đấy, ăn no rồi hẵn làm việc!"
"Biết rồi, nếu có tình huống khẩn cấp, nhớ báo cho tôi." Mộng Lan nói xong cúp điện thoại.
Nói chuyện điện thoại một hồi, trời đã sắp bắt đầu chuyển đen.
Cô phát hiện có người đứng sau lưng mình, xoay người, hai đứa bé trai đang nhìn cô, trong đó một đứa còn vừa mới lừa đồ ăn vặt của cô, hiện tại còn dám vác mặt đến!
"Cô à, buổi tối cô đứng ở đây không cảm thấy sợ sao?"
Bé trai vừa lên tiến có gương mặt nhỏ hơn bé trai lúc chiều một chút, nó trốn sau lưng đứa kia, hai mắt mở to tròn xoe xoe.
"Có cái gì mà sợ? Hai đứa quỷ yêu này, trời đã tối rồi sao còn chưa về nhà?"
Bé trai mắt to nhìn qua bé trai bên cạnh: "Cô ơi, cháu là bạn của cậu ấy, cậu ấy không nói được, cháu là tới phiên dịch cho cậu ấy nha."
Đôi mắt cậu bé trong bóng đêm toả ra ánh sáng lấp lánh: "Cậu ấy kêu cháu nói cho cô, trời tối thì phải chạy nhanh về nhà... Bằng không hồn ma của ông lão kia sẽ nhào ra bắt cô đấy!"
"Trên đời này làm gì có ma quỷ, hai đứa nghe ai nói?"
"Cậu ấy nhìn thấy mà!"
Cậu bé mắt to chỉ vào cậu bé câm đứng bên cạnh, bé câm liền gật đầu liên tục như chim gõ kiến.
Sau khi hùa nhau hù doạ cô xong, hai đứa vui vui vẻ vẻ chạy đi mất.
"Hiện tại trẻ con cũng mê tín như vậy sao?" Mộng Lan lắc lắc đầu, có lẽ nên phổ cập cho trẻ em nhiều tri thức khoa học hơn, giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ mới được......
Mộng Lan bỗng nhiên nhớ tới chính mình khi nhỏ, bởi vì chị gái luôn giả ma dọa cô nên đã tạo ra một bóng cực lớn trong tâm trí non nớt của cô, từ đó về sau đừng nói là xem phim kinh dị, ngay cả những bài nhạc có giai điệu rùng rợn một chút cô cũng nghe không nổi.
Nhưng sau này cô thế mà lại theo ngành cảnh sát, hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi... Cũng may cô là người theo thuyết vô thần, chỉ tin tưởng vào khoa học, bằng không đã sớm bị những cỗ thi thể hình thù kỳ quái đó hù chết rồi.
Cùng lúc đó, Lý Mông đang ở khoa phóng xạ của bệnh viện Nhân dân tiến hành đối chiếu và phỏng vấn nhân viên bệnh viện, hắn tìm được ba người phù hợp với điều kiện, trong đó hai người giữa trưa hôm qua vừa mới kết thúc trị liệu, hiện tại không liên lạc qua điện thoại được.
Người còn lại vắng mặt trong buổi trị liệu ngày hôm qua, một chút tin tức cũng không có, bác sĩ gọi điện thoại cũng không liên lạc được, hiện tại tình huống của người này thế nào cũng không ai biết.
Nam bác sĩ trẻ tuổi rất tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát, đưa ra ảnh chụp CT của ba người đó, copy vào USB Lý Mông mang đến.
Số lượng dữ liệu có hơi nhiều, anh ta vừa copy vừa nhớ lại: "Hai người kia khi trị liệu sắp kết thúc đã mua vé xe, sau khi buổi trị liệu cuối cùng giữa trưa hôm qua chấm dứt, hai người liền cùng người nhà lên xe về quê......
Người bệnh vắng trị liệu thì thường ngày đều rất đúng giờ, lúc không có việc gì còn tới văn phòng tâm sự cùng nhóm bác sĩ, ấn tượng tương đối sâu... Ông ấy đã làm quen với rất nhiều bệnh nhân ở đây, có đôi khi các bác sĩ quá bận, ông ấy còn hỗ trợ giảng giải một chút quá trình trị liệu cho người bệnh mới, nhìn ra được ông ấy đã từng đọc không ít sách về xạ trị...
Nói ông ấy là một thực tập sinh ở đây cũng không quá tí nào..." Bác sĩ nói đến đầy trong lòng bỗng nhiên nặng nề: "Một người lạc quan và thiện lương như vậy, tôi thật sự hy vọng người xảy ra chuyện không phải là ông ấy!"
Lý Mông ngồi tán gẫu cùng bác sĩ: "Ông ấy có một người con gái khoảng 30 tuổi phải không?"
Bác sĩ suy nghĩ một chút: "Mọi lần đều chỉ có một mình ông ấy tới, tự mình đóng phí, hoàn tất tất cả thủ tục, đầu óc rất nhanh nhạy, một chút cũng không giống người bệnh, tôi từng hỏi ông ấy sao lại không đi cùng người nhà, ông ấy nói con trai đã xuất ngoại, con gái hiện tại đang phải chăm sóc cháu trai chỉ mới nửa tháng tuổi, thôi thì ông tự mình đi, còn nói con gái rất có hiếu, muốn đưa ông đi nhưng ông đã từ chối......"
Lý Mông gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cha mình vẫn đang nằm viện, biểu tình có chút đau thương: "Cha tôi mấy ngày trước bị chuẩn đoán ra ung thư dạ dày thời kì cuối, ngày mai phải làm phẫu thuật, vốn dĩ tôi muốn về nhà, nhưng hiện tại tôi vẫn còn vụ án phải phụ trách, đi không được, chỉ có thể để người trong nhà chăm sóc ông ấy..."
Bác sĩ cảm giác được bầu không khí đang trầm xuống, vì thế an ủi nói: "Nói thật, tôi ở chỗ này cũng đã được hai năm, điều cảm nhận được rõ ràng nhất chính là người bệnh ung thư cũng không yếu ớt như người ngoài tưởng tượng, phần lớn bọn họ vẫn có thể ăn có thể ngủ, cùng người bình thường không có gì khác nhau, thậm chí so với người bệnh ở những phòng khác nhìn khá hơn nhiều, chỉ cần theo đúng quá trình trị liệu, vẫn có hy vọng hồi phục, anh đừng nghĩ quá nhiều!"
Bác sĩ nói xong câu đó, dữ liệu cũng đã copy qua xong, anh ta đặt USB vào tay Lý Mông: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, sống mỗi ngày thật ý nghĩa mới là quan trọng nhất!"
Lý Mông xoa xoa cái mũi: "Bác sĩ nói rất đúng... Tôi hiện tại đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi..."
Lý Mông cầm USB tìm một tiệm net bên cạnh bệnh viện, đem hình ảnh truyền cho Cố Nguyên, truyền xong đã là 8 giờ tối, bụng đã đói lả.
Hắn mới vừa ra khỏi tiệm net, Vương Nhạc vừa lúc đi vào trong.
Vương Nhạc vỗ vai Lý Mông: "Thế nào rồi? Tôi bên kia không tìm được gì, giờ chỉ còn trông chờ vào ông thôi!"
Lý Mông: "Chờ xem, phỏng chừng ngày mai sẽ có kết quả!"
Hai người mặc thường phục, kề vai sát cánh rời khỏi tiệm net. Bọn họ đều cao trên 183cm, Lý Mông nhìn rất cường tráng, bởi vì lo lắng chuyện trong nhà nên đã hai ngày không cạo râu, hiện tại râu ria lúng phúng rập rạp, nhưng bởi vì làn da tương đối đen, nên nhìn cũng không rõ ràng.
Vương Nhạc gầy hơn Lý Mông một chút, cũng trắng hơn một ít, nhưng vẻ mặt gian trá, hai người kề vai sát cánh đi tới, nhìn như hai tên du thủ du thực, người trên đường nhìn thấy họ đều phải đi vòng.
Hai người tùy tiện tìm một quán cơm ở gần đó dùng bữa. Khi đang ăn dở thì Cố Nguyên gọi điện thoại đến, Lý Mông kích động bật loa ngoài.
"Hai người đã xuất viện kia không cần phải tiếp tục điều tra, rõ ràng là không phải."
Cố Nguyên kéo cửa sổ màn hình chiếu những bức ảnh chụp CT, từng bức ảnh di động trước mắt cậu, thông qua sự di động liên tục của các bức ảnh, hình ảnh nửa thân người chậm rãi hình thành trong đầu cậu.
Một cửa sổ khác chính là ảnh chụp CT của nạn nhân, hai bên đồng thời hoạt động, rất dễ tìm ra những điểm khác biệt giữa hai bên.
Hai người bệnh đã xuất viện và mất liên lạc, một trong hai có vết gãy đã lâu trên xương quai xanh, khi khép lại không có thoa thuốc, hiện tại đã tạo thành vết rạn lớn, mà xương quai xanh của nạn nhân không dấu vết bị gãy xương, cho nên có thể trực tiếp loại trừ.
Người còn lại toàn thân đã xuất hiện nhiều khối u di căn, cột sống và ngực đều bị tế bào ung thư ăn mòn, xương cốt có dấu vết bị hoại tử rõ ràng, cũng không có khả năng là nạn nhân.
Còn lại người bệnh vô cớ vắng mặt kia gọi là Lý Thân, bất kể nhìn thế nào, Cố Nguyên cũng cảm thấy này hai bản CT là của cùng một người, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thể kết luận.
Cố Nguyên: "Người gọi là Lý Thân này, tốt nhất là có thể lấy được sinh thiết của ông ấy mang về làm đối chứng DNA..."
Lý Mông: "Có thể chờ đến ngày mai không? Hôm nay đã muộn rồi, tất cả bác sĩ đều đã tan tầm."
"Được, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi." Cố Nguyên nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Mông đặt điện thoại lên bàn, gắp một đũa đầy đồ ăn: "Tui cảm thấy Cố Nguyên là người khá tốt!"
Vương Nhạc trừng hắn một cái: "Giờ ông mới phát hiện?"