Đồng hồ báo thức phát ra tiếng reo giòn giã cùng sự rung động của điện thoại di động khiến người trong chăn phải vươn một cánh tay trắng nõn, ngón tay xinh đẹp hạ xuống màn hình điện thoại, theo thói quen ấn nút tạm ngừng, chuông báo cam chịu im lặng được 5 phút, sau đó lại lần nữa vang lên đầy hăng hái.
Tay Cố Nguyên vẫn còn giữ trên nút tạm dừng, phản xạ có điều kiện lại ấn một cái, sau đó xoay người kéo chăn qua đầu, tiếp tục ngủ.
Lần thứ ba vang lên, di động mới vừa phát ra một tiếng “Reng”, đã bị người bên cạnh cầm lấy, quyết đoán kết thúc cái báo thức chăm chỉ không ngừng này.
Mặc Lâm nhẹ nhàng kéo chăn ra, thưởng thức gương mặt khi ngủ đối phương.
Tóc Cố Nguyên mềm lại mượt, ngủ cả đêm, có mấy sợi xoăn xoăn nhếch lên trời, lông mi vừa dài vừa dày, theo hô hấp dập dìu lên xuống, làn da trắng đến không tì vết, chân mày chau lại cạnh nhau, một dáng không muốn rời giường.
( Masrhia: Tác giả tả Cố Nguyên như Bạch Tuyết ấy mn ạ, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như mun luôn =))))))
Mặc Lâm móc di động ra, tắt âm thanh chụp ảnh rồi len lén chụp một bức làm kỉ niệm, sau đó nhẹ nhàng véo mũi đối phương một cái, cười nói: “Còn chưa chịu rời giường?”
Anh vừa dứt lời, mí mắt đối phương liền giật giật, sau đó đột ngột mở to ra, con ngươi đen láy xuất hiện trong nháy mắt, khiến khung cảnh màu trắng duy mĩ chợt tăng thêm vài phần tối tăm.
Ngay sau đó, cậu liền giật mình: “Anh làm gì thế?”
“Gọi cậu rời giường... Nếu không còn có thể làm gì?”
Cố Nguyên mở chăn, mang dép lê vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mặc Lâm, đối phương đã rửa mặt, chải đầu, thay quần áo xong cả rồi, chỉ chờ xuất phát nữa thôi.
Cố Nguyên có chút không vui: “Vì sao không đợi tôi dậy?”
Mặc Lâm đem điện thoại cất vào trong túi: “Có vấn đề vì sao?”
“Anh không ở trong phạm vi giám sát của tôi.”
“Nếu cậu không yên tâm, có thể tiếp tục giám thị tôi 24 giờ nữa, tôi cũng không có ý kiến.”
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương cũng không có khả năng có cơ hội phun xịt tin tức tố, cậu cầm di động lên nhìn thời gian, nửa tiếng trước khi cậu đi WC, Mặc Lâm vẫn còn đang ngủ.
“Không cần, tin tưởng anh một lần.”
Nói xong hắn vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Mặc Lâm ngồi trên sô pha nhớ lại những thông tin thu được ngày hôm qua, sau đó anh mở album thưởng thức một chút dung nhan khi ngủ của Cố Nguyên, khóe miệng tươi cười vừa lòng.
Lúc này chuông cửa vang lên, hẳn là bữa sáng anh đã đặt.
Mặc Lâm mở cửa, nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẩy xe thức ăn đứng ở ngoài cửa: “Ngài Mặc, đây là bữa sáng của ngài.”
Cố Nguyên vừa sấy khô tóc bước ra đã nghe mùi hương thức ăn thơm phức, Mặc Lâm đang vừa xem di động vừa ăn bữa sáng kiểu Tây trên bàn, ánh nắng sớm mai nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, một nửa dừng trên bức màn vàng ấm, một nửa dừng trên người Mặc Lâm, làm cho buổi sớm thoạt nhìn yên tĩnh mà ấm áp.
Cố Nguyên đi đến bên sô pha, chuẩn bị cặp táp đi làm.
“Không tới ăn sáng sao?”
Cố Nguyên: “Tôi không có thói quen ăn sáng.”
Mặc Lâm xoa xoa tay: “Hiện tại vẫn còn sớm, đủ để ăn một bữa sáng rồi.”
Cố Nguyên buông cặp sách, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn, tùy tiện ăn chút đồ, tuy rằng thoạt nhìn chỉ là bữa sáng kiểu Tây bình thường, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, tiêu chuẩn đầu bếp rất cao, nguyên liệu nấu ăn cũng là hàng cao cấp, cho nên cậu nhịn không được ăn nhiều thên mấy ngụm.
Mặc Lâm nhìn cậu ăn, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười: “Thật ra bữa sáng tôi làm hương vị cũng không tồi, nếu cậu thích, có thể đến nhà tôi ở vài ngày, cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.”
Cố Nguyên nuốt xuống ngụm sữa bò cuối cùng: “Nhà anh quá xa, không đi.”
Câu này là lời nói thật, nhà Mặc Lâm cách cục cảnh sát 5km, tám chín giờ sáng lại là giờ cao điểm, tính cả thời gian kẹt xe, phải tiêu tốn hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi, đối với Cố Nguyên mà nói, không bằng dành thời gian đó ngủ nhiều thêm nửa giờ.
Mặc Lâm vốn chỉ là hỏi thử, đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc Cố Nguyên sẽ từ chối, cũng may đối phương chỉ là cảm thấy khoảng cách tới chỗ làm quá xa.
“Ừm...” Mặc Lâm suy nghĩ một chút: “Cái này dễ thôi.”
- truyenhdt.com Masrhia-
Ăn xong sớm, hai người một trước một sau lên xe đến cục cảnh sát, Cố Nguyên đến văn phòng của mình cất đồ vật, sau đó ôm laptop đi sang văn phòng Mặc Lâm, ngồi đối diện anh viết luận văn.
Mặc Lâm lật xem ảnh chụp hiện trường đẫm máu cùng các chứng cứ tìm ra được trên màn hình máy tính, phác hoạ ra chân dung tội phạm, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Nguyên đang chân chính làm công tác.
Cố Nguyên đi theo hắn như vậy cũng không tệ lắm, an an tĩnh tĩnh, một chút cũng không ồn ào.
Mọi suy nghĩ của Cố Nguyên đều sẽ viết hết ở trên mặt, nhưng nội tâm cậu ấy tĩnh như nước lặng, ngẫu nhiên sẽ có một chút cảm xúc không kiên nhẫn.
Mặc Lâm am hiểu vạch trần mặt nạ của người khác, lại không có biện pháp với Cố Nguyên, bởi vì tên nhóc này trong lòng căn bản không có ý tưởng gì, thân thể cũng thực thành thật, nhưng đầu óc lại không phân biệt được tín hiệu do cơ thể phát ra.
Mặc Lâm nghĩ đến đây, xoa xoa huyệt thái dương, đã lâu rồi không gặp được một vấn đề nan giải như vậy.
Cố Nguyên bỗng nhiên dừng gõ bàn phím: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Cậu có muốn thử một chút không?”
“Thử cái gì?”
Mặc Lâm nhếch khóe miệng: “Thử tới gần tôi xem có mặt đỏ tim đập không.”
Cố Nguyên nhìn thoáng qua thời gian bên dưới góc phải máy tính, vừa đúng 11 giờ, từ khi bắt đầu giám sát đến giờ đã gần 12 tiếng đồng hồ.
“Đúng là có thể kiểm tra đo lường một chút, dù anh sử dụng tin tức tố, cũng đã sắp phát huy hết tác dụng.”
Mặc Lâm từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái hộp, là một máy đo nhịp tim: “Đồ của bạn cho, hôm nay cũng có chỗ dùng.”
Anh đi đến bên Cố Nguyên, đem máy đo đưa cho cậu: “Nó có thể đo lường nhịp tim của cậu.”
Cố Nguyên mang máy đo lên cổ tay trái, điều chỉnh màn hình hiển thị nhịp tim.
Mặc Lâm: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Có thể.”
“Ừm... Cậu muốn bắt đầu như thế nào?”
Cố Nguyên: “Anh có thể dần dần đến gần tôi ở khoảng cách thích hợp.”
Mặc Lâm sau khi nghe xong, bỗng nhiên cúi người xuống, hai tay chống hai bên sườn Cố Nguyên trên mặt bàn, bờ vai của anh thực rộng, cánh tay cũng đủ dài, Cố Nguyên bị anh bao trọn ở bên trong.
“Như vậy sao?”
Cơ thể Cố Nguyên bỗng nhiên căng thẳng lên, trị số trên mặt đồng hồ đã từ 70 biến thành 75.
Mặc Lâm cười một chút, hơi thở dừng bên tai trái Cố Nguyên: “Đã nói với cậu tôi không có phun tin tức tố, vì sao lại không tin?”
Tai Cố Nguyên chậm rãi đỏ lên, lúc này nhịp tim biến thành 80.
“Cậu quá nhạy cảm, tôi chưa chạm vào cậu mà.” Mặc Lâm nói.
Nhịp tim 85.
Mặc Lâm nâng tay trái lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua vành tai Cố Nguyên: “Pháp y Cố, cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lí sao?”
86, 87, 88......
Giờ phút này, tâm trí của Cố Nguyên đang rơi vào hoảng loạn, con số trên mặt đồng hồ không ngừng bay lên nói cho cậu biết tình huống này so với suy nghĩ của cậu hoàn toàn không giống nhau, nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề!
Lúc mặt đồng hồ đột phá con số 90, cậu gỡ máy đo xuống.
Mặc Lâm lùi lại một bước, đứng ở sau lưng cúi đầu nhìn cậu: “Muốn tôi nói nguyên nhân cho cậu biết không?”
Mày Cố Nguyên chau lại: “Không cần.” Cậu tức giận thu dọn máy tính và con chuột của mình, từ trên ghế đứng lên: “Tôi sẽ tự mình làm rõ ràng!”
“Được,” Mặc Lâm nói: “Tôi không vội, cậu cứ từ từ suy nghĩ, nếu thật sự không nghĩ ra, có thể tới tìm tôi.”
Chờ Cố Nguyên đi rồi, Mặc Lâm ngồi trở lại ghế da, thân thể đảo về phía sau, thở hắt ra một hơi thật mạnh, sau đó anh nới lỏng cà vạt, cầm lấy máy bàn: “Phiền cậu đưa lên phòng giúp tôi một ly nước đá...”
- truyenhdt.com Masrhia -
Cố Nguyên vừa mới trở lại văn phòng của mình, di động liền rung lên, một cái tin nhắn nhảy ra, là do Vương Nhạc gửi tới: 【 Hôm nay là sinh nhật tôi, mời cậu cùng thầy Mặc tham gia tiệc sinh nhật, 7 giờ tối, Hải sản Cảng phủ ở vịnh Thiên Long, không gặp không về! 】
Lúc này Lý Mông nhìn Vương Nhạc chỉnh sửa tin nhắn, nhịn không được hỏi: “Không phải sinh nhật ông mới qua tháng trước sao?”
“Ông không hiểu rồi, một năm có thể tổ chức hai cái sinh nhật, một cái âm lịch một cái dương lịch!”
“Ông không có việc lại tổ chức hai cái sinh nhật làm quái gì?”
“Ông khờ thật đấy, không như thế làm sao danh chính ngôn thuận mời người khác ăn cơm?”
“À ~” Lý Mông rốt cuộc hiểu ra: “Ông không nói thì xíu nữa tôi quên mất rồi đấy, nhưng hôm nay là thứ năm mà, sso không đợi đến thứ sáu hẳn mời?”
“Ông không hiểu, thứ sáu mời khách, ngày hôm sau không phải đi làm, mọi người đều sẽ muốn uống rượu, tôi làm gì đủ tiền cho bọn họ uống rượu của Hải sản Cảng phủ chứ, tổ chức bữa thứ năm, ngày hôm sau còn phải đi làm, mọi người không dám uống nhiều quá, tiết kiệm tiền.” Vương Nhạc phân tích.
Lý Mông không thể không cho hắn một like: “Cao tay, thật sự là quá cao tay!”
“Kỳ thật cũng không chỉ như vậy, vụ án vừa kết thúc, mọi người đều mệt mỏi, được một ngày rảnh rỗi thì phải tận dụng thời gian để giải trí mới được!”
Lý Mông gật đầu tán đồng: “Vậy ông định mời ai?”
“Hai chúng ta, Mộng Lan, đội trưởng, thầy Mặc cùng pháp y Cố.”
“Pháp y Cố sẽ đi sao?”
Nói tới đây, di động của Vương Nhạc rung lên, hiện ra một cái tin nhắn.
Cố Nguyên: 【 sinh nhật vui vẻ, tôi có chút việc, không đến được. 】
Vương Nhạc lập tức từ trên ghế đứng lên: “Hỏng rồi, bị cự tuyệt!”
Lý Mông: “Tui nói mà, cậu ấy không đi, ông có thể trói cậu ấy đến được chắc?”
Vương Nhạc đi tới đi lui trong văn phòng, bộ dáng sứt đầu mẻ trán: “Tui đã đáp ứng thầy Mặc nhất định sẽ hẹn cậu ấy đến rồi...”
Lý Mông có chút khó hiểu: “Chuyện thầy Mặc không giải quyết được, ông có thể làm gì sao?”
“Chứng tỏ thầy Mặc tin tưởng tôi, ông hiểu không?”
Lý Mông gãi gãi đầu: “Tui cảm thấy vấn đề này hơi khó giải quyết.”
Trong đầu Vương Nhạc bỗng nhiên hiện lên một cái bóng đèn: “Ông vừa nói cái gì?”
“Tui nói cái gì?” Lý Mông não cá vàng mất trí nhớ trong phút chốc.
“Ông vừa nói trói người lại mang đi, trói thì khẳng định là không được, vậy chúng ta......”
Lý Mông vừa nghe, tròng mắt đều mở to: “Ông chắc chứ?”
Vương Nhạc uống cạn nửa bình nước: “Mặc kệ, nếu có phải trả giá tui cũng sẽ chấp nhận trả giá!”
- truyenhdt.com Masrhia -
Cố Nguyên viết luận văn nguyên một buổi trưa, đầu có chút choáng váng, nhìn đồng hồ, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tan tầm, ly cà phê đã thấy đáy, cậu chuẩn bị viết xong phần nội dung này sẽ về nhà.
Nhân lúc cậu ra ngoài rót thêm cà phê, Vương Nhạc len lén tiến vào văn phòng cậu, Lý Mông ở bên ngoài canh chừng, khi Cố Nguyên rót cà phê trở về, Lý Mông khụ mạnh một tiếng, sau đó hai người biến mất ở cuối hành lang.
Lúc Cố Nguyên trở lại văn phòng thì phát hiện vị trí con trỏ chuột bị thay đổi, cậu nhíu nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp.
Nhưng bởi vì ý tưởng đang tuôn trào như suối, cậu cũng không có chấp nhất tìm hiểu, tiếp tục gõ phím......