Chương 25: Đứa bé trong chảo dầu (10)

Kết thúc 48 giờ tạm giam, Chu Tiệp từ cục cảnh sát đi ra, trong bóng đêm mù mịt, ánh đèn xe cảnh sát đỏ không ngừng lập loè, hình người màu đỏ trên đèn giao thông chớp tắt vài cái, biến thành màu xanh.

Cách một con đường thực hẹp, Chu Vinh và Chu Uyển Đình đang đứng ở phía bên kia chờ cô bé.

Gió thổi cỏ lay, một phiến lá du rời khỏi cành phiêu lãng giữa không trung rồi chậm rãi dừng bên cạnh chân cô bé, nó cúi đầu, nhặt phiến lá khô vàng lên.

Phiến lá đã bị sâu ăn mất một mảng ở giữa, thật giống một người đã bị đào mất trái tim.

Chu Vinh ở đối diện đã chờ đến mất kiên nhẫn, chửi ầm lên: “Con súc sinh này, mày tốt nhất đừng về nhà, chết quách ở đây đi!”

Hắn nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi, Chu Uyển Đình không mở miệng, vẫn đứng ở đối diện chờ nó, chờ Chu Tiệp đi đến trước mặt, Chu Uyển Đình lạnh lùng nói một câu: “Sao tao lại sinh ra một thứ như mày chứ...”

Gió thổi lạnh thấu xương, trên người Chu Tiệp chỉ mặc một cái áo khoác đơn bạc, cổ áo đã bị giặc đến bạc màu, gió chui vào cổ áo cùng tay áo làm nó rùng mình.

Bước về phía trước hai bước, nó quay đầu lại nhìn thoáng qua cục cảnh sát phía sau, bên trong đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Mặc Lâm lặng lẽ lái xe theo sau gia đình họ Chu không xa, người ngồi trên ghế phụ hai tay ôm ngực, thình lình thốt ra một câu: “Chuyện hôm đó, là tôi hiểu lầm anh.”

Mặc Lâm không nghĩ tới cậu sẽ nói ra lời này, ngón tay thon dài lơ đãng nhịp hai nhịp trên đùi, khóe miệng gợi lên một độ cung: “Vậy cậu định bồi thường tôi thế nào?”

“Anh muốn tôi bồi thường cái gì?”

“Viên kẹo kia cậu ăn chưa? Vị việt quất...”

Cố Nguyên từ trong túi lấy ra một viên kẹo màu lam: “Chưa ăn.”

“Ăn đi, coi như là bồi thường cho tôi.”

Cố Nguyên nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, mày nhíu lại: “Đơn giản như vậy sao?”

Mặc Lâm cực kỳ sủng nịch nhìn cậu, cười một chút: “Đơn giản như vậy thôi.”

Cố Nguyên bóc vỏ, đem kẹo bỏ vào trong miệng, vị việt quất lan tràn khắp đầu lưỡi.

“Cắn vỡ nó.” Mặc Lâm nói.

Cố Nguyên dùng sức cắn một cái, lớp kẹo cứng bên ngoài vỡ vụn, siro chảy ra, kịch liệt kí©h thí©ɧ gai vị giác ở đầu lưỡi.

Cảm nhận được kí©h thí©ɧ mãnh liệt trong miệng, Cố Nguyên có chút kinh ngạc, vừa định hỏi anh rốt cuộc đã cho cậu ăn cái gì, đã nghe thấy Mặc Lâm cực kỳ không đứng đắn nói: “Viên kẹo kia cũng giống như tôi, nếu cậu thích cũng có thể nếm thử.”

Mày Cố Nguyên trong nháy mắt nhíu chặt lại.

Người này đang nói gì vậy?

Vì sao khi anh ta đặt những chữ đó cạnh nhau, cậu liền nghe không hiểu?

*

Mà giờ phút này trong phòng thẩm vấn, Thu Nghiêu đang bị cảnh sát thẩm vấn, cậu cứng rắn không thừa nhận chính mình đã đi vào phòng bếp ở lầu một.

“Nếu chủ nhân tay áo là Thu Nghiêu, vậy chứng tỏ sau khi nạn nhân chết cậu ta cũng không rời đi, mà vào phòng bếp của Chu kí nướng BBQ, di chuyển hộp giấy tạo hiện trường ngoài ý muốn, đem người chết ném vào trong chảo dầu, sau đó từ gác mái trở về phòng mình.”

Mộng Lan ở trên bảng vẽ viết xuống suy đoán của mình, cô trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Nếu chủ nhân tay áo là Chu Tiệp, như vậy sau khi cô bé đem nạn nhân ném vào chảo dầu, nhất định sẽ đem đồng phục giấu đi, đồng phục lớn như vậy có thể biến đi đâu được cơ chứ...... Nếu tìm được bộ đồng phục này sẽ chứng minh được thi thể là do Chu Tiệp xử lý, nếu tìm không thấy, thi thể chính là do Thu Nghiêu xử lý.”

Tiêu Trạch: “Nếu Chu Tiệp thật sự đem đồng phục giấu đi, nó nhất định sẽ nghĩ cách tiêu hủy chúng.”

*

Mặc Lâm ngừng xe dưới lầu Chu Nhớ nướng BBQ, Cố Nguyên kéo thấp vành nón, xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng.

Cổ vịt Thu thị tối hôm nay vẫn buôn bán, sinh ý tuy rằng kém hơn mấy ngày hôm trước, nhưng cũng có mười mấy người khách ngồi ở cửa hàng.

Bà chủ Thu Nguyệt là một người phụ nữ kiên cường, sau khi ly dị vẫn luôn cùng Thu Nghiêu sống nương tựa lẫn nhau, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy vẫn tiếp tục kiếm tiền, lúc đối mặt với khách, trên mặt còn miễn cưỡng cười vui, quay lưng đi liền giữ không nổi, khắp mặt đều lo lắng.

Hai vợ chồng Chu kí nướng BBQ hiển nhiên không có tâm tình buôn bán, sau khi về nhà, đèn lầu một vẫn tắt ngóm, đèn lầu hai sáng lên không bao lâu liền truyền đến tiếng khóc thê thảm của Chu Tiệp, giọng Chu Vinh rất lớn, vừa bắt đầu liền chửi rủa không ngừng, sau đó lại rít gào ầm ĩ, khách ăn dưới lầu đều bực bội.

Cố Nguyên đẩy cửa xe ra: “Ồn muốn chết, tôi lên làm hắn ta câm miệng lai!”

Cậu mới vừa nói xong, cửa cuốn Chu kí nướng BBQ đột nhiên bị kéo lên, Chu Uyển Đình từ bên trong lao ra, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt đang tiếp khách, hoàn toàn không chú ý có người tập kích từ sau lưng, một đầu tóc quăn tít màu rượu đỏ bị Chu Uyển Đình chộp trong tay, đau đớn mãnh liệt truyền đến từ da đầu.

Lực tay Chu Uyển Đình không nhỏ, cả người Thu Nguyệt oằn về phía sau, mà Thu Nguyệt cũng không phải hạng người dễ chọc, hai người nháy mắt xô vào, giật đầu bứt tóc lẫn nhau.

Chu Uyển Đình chửi ầm lên: “Con đ*, con trai mày gϊếŧ con tao, mày dụ dỗ chồng tao, làm nhà tao gà chó không yên, con m* mày đừng có hòng yên thân với tao!”

“Bà nói bậy bạ gì đó, con tôi không có làm mấy chuyện như vậy, bà đừng có vu oan cho nó!”

Vừa nói đến con trai, Thu Nguyệt cực lực bênh vực, lực tay cũng lớn hơn rất nhiều, kéo đứt một nắm tóc trên đầu Chu Uyển Đình.

“Con khốn! Cả nhà mày đều là lũ khốn nạn!” Chu Uyển Đình vừa khóc vừa đánh trả, điên cuồng phát tiết tất cả bất mãn của mình lên người Thu Nguyệt, Thu Nguyệt dùng sức đẩy cô ta một cái, Chu Uyển Đình mất thăng bằng, ngã phịch mông xuống đất.

Chu Uyển Đình ngồi trên đất đã không còn tâm trí để giữ mặt mũi nữa, bắt đầu vừa gào khóc vừa quơ quào tay chân, từ trong miệng phun ra vô số lời chửi rủa tục tỉu, làm khách hàng không có cách nào tiếp tục ăn cơm......

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Cố Nguyên cau mày, nghĩ thầm làm người phụ nữ này im miệng lại trước có vẻ tốt hơn.

Lúc này, cửa sổ lầu hai Chu kí nướng BBQ bị đẩy ra, Chu Tiệp vừa khóc vừa cố sức gào lên: “Cứu mạng... Cứu mạng!”

Giọng cô bé có lực xuyên thấu rất mạnh, người đứng bên đường sau khi nghe được đều đem lực chú ý từ hai người phụ nữ dời đến chỗ cô bé, chỉ thấy sau lưng cô bé có một cái bóng đen đang chậm rãi tới gần, cô bé vừa quay đầu lại, một con dao phay liền phóng vụt qua!

Cố Nguyên phản ứng lại, tức tốc chạy lên lầu hai, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xám xa hoa đang chế ngự Chu Vinh, đoạt đi dao phay trong tay hắn, ném vào góc tường.

Trên người Chu Vinh nặc nồng mùi rượu, thần chí có chút không tỉnh táo.

Mặc Lâm thở hổn hển: “Hắn uống quá nhiều.”

Cố Nguyên thấy được đầu ngón tay Mặc Lâm đang chảy máu, đồng tử hơi co lại, lập tức đi lên đè Chu Vinh lại: “Tay anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì, bị dao cắt trúng một chút.” Mặc Lâm giơ tay lên nhìn một chút, có một miệng vết thương nhỏ, tuy đang chảy máu nhưng miệng vết thương không sâu.

Cố Nguyên: “Sao không kêu tôi lên cùng?”

“Tình huống khẩn cấp, không kịp gọi cậu...”

Cố Nguyên móc ra khăn giấy từ trong túi đưa cho Mặc Lâm, Mặc Lâm nhận lấy, đơn giản lau đi vết máu trên tay.

Chu Tiệp co rúm lại trong góc tường, nhìn chằm chằm ba người trước mắt, tay nó siết chặt một cái vỏ chai rượu, thân thể run rẩy không ngừng được, tóc tai hỗn độn dính bết ở trên mặt, trên má hằng đỏ những vết tay sậm màu.

Ánh mắt của nó vẫn luôn né tránh, mặt đẫm nước mắt, khi Mặc Lâm đi qua, nó vẫn duy trì động tác thủ thế.

“Đừng lo lắng,” Mặc Lâm nói: “Em an toàn rồi.”

Cảm xúc của cô bé chậm rãi bình ổn lại, nâng mắt lên nhìn anh: “Em muốn rời khỏi nơi này...”

Mặc Lâm nhìn vào mắt nó, dường như đã nhìn rõ tất cả sự bất lực trong đó: “Được, bọn anh đưa em đi.”

Cảnh sát nhân dân ở phụ cận rất nhanh đã tới khống chế cục diện, Chu Tiệp đi theo Mặc Lâm đi xuống dưới lầu Chu kí nướng BBQ, dưới lầu đám đông chen lấn vây quanh xem náo nhiệt, có người đang nhìn nó, nhưng càng nhiều người đang nhìn Chu Uyển Đình ngồi la lối khóc lóc dưới đất, cùng với Thu Nguyệt mặt xám như tro tàn.

Chu Tiệp bỗng nhiên dừng lại, Mặc Lâm quay đầu lại nhìn nó: “Làm sao vậy?”

“Anh cảnh sát... Em nghe nói tội phạm vị thành niên sẽ bị đưa tới trại giáo dưỡng, chỗ đó... Như thế nào vậy?”

Mặc Lâm hơi hơi giật mình: “Nơi đó... Cũng giống như trường học vậy... Em muốn đi sao?”

Chu Tiệp cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, một lát sau, nó nói: “Hai anh chờ em một lát.”

Lúc Chu Tiệp trở lại, trong tay ôm một con gấu bông màu nâu lớn, Cố Nguyên đã từng thấy nó trên giường của cô bé.

Sau khi lên xe, Chu Tiệp ngồi ở ghế sau, bên cạnh là gấu bông, nó dán ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh đang đi lùi ngoài xe: “Anh, anh đã sớm biết phải không?”

Mặc Lâm một bên lái xe, một bên nhìn nó qua kính chiếu hậu: “Phải.”

Cố Nguyên xác định bọn họ đang nói tiếng người, nhưng một chữ cậu cũng không hiểu.

Chu Tiệp: “Vậy sao anh không vạch trần em?”

Mặc Lâm: “Vạch trần em, em sẽ nhận sai sao?”

Chu Tiệp không trả lời, nhìn chằm chằm vào ánh đèn cùng dòng người ngoài cửa sổ, một lát sau nó chậm rãi phun ra bốn chữ: “Như vậy cũng tốt...”

*

Khi nhìn thấy hai người mang theo Chu Tiệp trở lại cục cảnh sát, tất cả mọi người đều thực kinh ngạc, nhìn đến vết thương trên mặt cô bé, mọi người trong lòng nhiều ít đều hiểu được.

“Đem đồ vật giao cho bọn họ đi.” Mặc Lâm nói.

Cô bé nước mắt lưng tròng đem gấu bông trong tay mình đưa cho Lý Mông.

Lý Mông vẻ mặt ngơ ngác nhận lấy, nghi hoặc nhìn Mặc Lâm: “Thầy Mặc, đây là?”

“Mọi người không phải đang tìm chứng cứ sao, em ấy tự mình mang đến đây.”

Mắt Lý Mông trong phút chốc mở to gấp đôi: “Ý của anh là...”

Năm phút sau, cảnh sát tìm được một bọc nilon chứa đồng phục trong bụng gấu bông, trên đồng phục có chút ít vết máu, sau đó đồng phục lập tức được đưa tới phòng thí nghiệm kiểm tra.

Mặc Lâm bị Cố Nguyên cưỡng chế đưa tới văn phòng.

Trong văn phòng, Cố Nguyên cầm tăm bông dính Povidone, nhíu mày: “Mở tay ra.”

Mặc Lâm ngoan ngoãn duỗi tay đến trước mặt cậu, lòng bàn tay mở ra, khóe miệng gợi lên tươi cười: “Như thế này sao?”

“Ừm, đừng nhúc nhích.”

Cố Nguyên tránh đi tay Mặc Lâm, ngón tay cầm một đầu tăm bông, tinh tế rửa sạch miệng vết thương của anh.

Tăm bông lạnh lẽo chậm rãi xoa vuốt ở lòng bàn tay, mang theo cảm giác nhẹ nhàng, tinh tế, Mặc Lâm cúi đầu nhìn lông mi dài mảnh của đối phương, lòng bàn tay bỗng nhiên bắt đầu trở nên nóng bỏng: “Ánh sáng chỗ này không tốt, cậu thấy rõ không?”

“Còn được.”

Mặc Lâm vươn một bàn tay khác qua, vòng qua vai Cố Nguyên tìm công tắc ở trên tường, sờ soạng trên tường một hồi, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ qua eo Cố Nguyên......

Tuy cách một tầng quần áo, Cố Nguyên vẫn hơi hơi nhíu mày, tăm bông chọc vào lòng bàn tay đối phương một cái.

“Ui.....” bàn tay Mặc Lâm hơi co lại, đầu ngón tay lại chạm vào ngón tay vừa trắng vừa thon của Cố Nguyên.

Cố Nguyên sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Tôi sẽ đứng im,” Mặc Lâm nói: “Vừa rồi chỉ là không khống chế tốt thôi.”

Cố Nguyên rũ mi mắt, hàng mi dài hơi hơi rung động, lỗ tai nhanh chóng nổi lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt......

Tác giả có lời muốn nói: He he ~