Chương 22: Đứa bé trong chảo dầu (7)

Mộng Lan dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Mặc Lâm, cô tận lực tìm đề tài, hai người câu có câu không tán gẫu, dù việc trong tay Mặc Lâm còn chưa có làm xong, nhưng anh vẫn duy trì thái độ bình dị gần gũi, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, làm người ta cảm giác tâm tình của anh cũng không tệ lắm.

Bỗng nhiên có người đặt ghế xuống giữa hai người, cứng rắn chen ra một khoảng trống để nhét mình vào.

Vương Nhạc cợt nhả ngồi giữa hai người: “Thầy Mặc, Mộng Lan, hai ngươi đang nói cái gì mà hăng say vậy, chia sẻ với tôi một chút đi...”

Mộng Lan nháy mắt đã không còn hứng thú nói chuyện, biểu tình chán không buồn nói, sau đó trở lại vị trí của mình.

Vương Nhạc thấy đã đạt được mục đích nên tằng hắng vài cái, nói: “Thầy Mặc, tôi cũng đi đây.”

“Anh thích cô ấy?”

Mặc Lâm một bên hỏi, một bên cúi đầu viết chữ, đầu bút lông cứng cáp có lực, chữ viết như dao khắc ấn xuống giấy A4.

Cái mông vừa khỏi ghế lập tức ngồi trở về: “Thầy Mặc, bị anh nhìn ra rồi, xấu hổ thật đấy!”

Mặc Lâm viết xong chữ cuối cùng, đóng bút máy lại, nhướng mày cười một chút: “Rất khó để nhìn không ra.”

Vương Nhạc sửng sốt một chút: “Biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy sao?”

Mặc Lâm: “Kỳ thật vẫn che dấu khá tốt, chủ yếu là do tôi có bệnh nghề nghiệp.”

Vương Nhạc nghĩ thấy cũng đúng, thầy Mặc là chuyên gia tâm lí học tội phạm, tâm tư của tội phạm đều có thể phỏng đoán ra, huống chi là hắn đâu.

“Vậy anh có thể tạm thời giữ bí mậtngiúp tôi không... Tôi chưa có dự định nói với cổ.”

“Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai, nếu anh muốn nói, tôi cũng có thể giúp một tay.”

“Vậy được, tôi cũng yên tâm rồi.”

Thầy Mặc nói sẽ giúp hắn, vậy hắn cũng không cần lo lắng Mộng Lan sẽ bị anh ấy đoạt đi.

“Thầy Mặc,” Vương Nhạc vẫn có chút xấu hổ: “Chờ án này kết thúc, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

“Anh muốn hẹn Mộng Lan?”

Mặc Lâm liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, cũng không hề vòng vo.

Vương Nhạc cợt nhả gật gật đầu: “Nếu anh đến, cổ nhất định sẽ đến.”

“Được rồi,” Mặc Lâm nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn hẹn một người.”

“Vậy tốt quá rồi, mọi người cùng đi, anh muốn mời ai?”

Tầm mắt Mặc Lâm rơi xuống trên người Cố Nguyên: “Cậu ấy.”

“Pháp y Cố sao... Có thể sẽ có chút khó khăn đó, rốt cuộc hai lần liên hoan trước cậu ấy cũng không đi.”

“Thật sự rất khó... Cho nên mọi người giúp tôi nghĩ biện pháp nào đó đi.” Rốt cuộc một năm chỉ có một lần sinh nhật, lần trước vì hẹn cậu ấy đến bờ biển đã dùng qua rồi.

“Yên tâm đi thầy Mặc, người đông thế mạnh, chúng tôi nhất định giúp anh đem Cố Nguyên hẹn ra ngoài!”

Bên này hai người đang giao lưu thật hăng sai, Cố Nguyên ngồi ở trong góc bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu rút khăn giấy ra lau lau, thuận tiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã tới giờ tan tầm.

Buổi cố vấn tâm lý hẹn lúc 7 giờ, cậu dự đinh ăn cơm trước, như vậy thời gian đi qua cũng vừa vặn.

Vốn dĩ không muốn đi xem bác sĩ tâm lý, nhưng sự tình phát sinh hôm nay với cậu mà nói quá mức dị thường, loại cảm xúc dao động không xác định này khiến cậu bối rối thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi xem bác sĩ tâm lý, nói không chừng bác sĩ tâm lý có thể tìm ra được nơi nào có vấn đề.

Lầu 19, toà nhà 99, đường Hữu Việt.

Sau khi Cố Nguyên ghi tên ở bàn tiếp tân thì ngồi trên sô pha lật xem tóm tắt cá nhân về tiến sĩ Chu, lý lịch sơ lược tương đối đồ sộ, chỉ riêng chức vụ đảm nhiệm đã ghi kín hơn nửa tờ giấy.

Cố Nguyên bỏ qua mục này không xem, tờ giấy cuối cùng có một dòng dùng thể chữ đậm viết ra: Đối với rối loạn nhân cách tình cảm thiếu hụt có nghiên cứu chuyên sâu.

Cố Nguyên không biết cái “Nghiên cứu chuyên sâu” này rốt cuộc có bao nhiêu chuyên sâu.

Chu tiến sĩ này là do người bạn Ôn Tử Hàm đang ở nước Mỹ giới thiệu, Cố Nguyên không có bao nhiêu bạn bè, Ôn Tử Hàm xem như là người có hiểu biết về cậu.

Thực mau liền đến lượt Cố Nguyên, Cố Nguyên đẩy cửa đi vào, bên trong phòng được bố trí thực ấm áp, đại khái là vì nhu cầu chiếu cố tâm lý của người được cố vấn, phòng cố vấn rất rộng rãi, mặt tường màu trắng có thiết bị cách âm, có thể bảo đảm sự riêng tư của khách.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp có bày mấy cái ghế sô pha màu vàng nghệ ghép vào nhau, ở giữa đặt một bàn trà hình tròn phủ khăn trắng, trong góc phòng có mấy bồn hoa màu xanh lục loại nhỏ, cửa sổ được mở ra, thông gió thoáng đãng.

Tiến sĩ Chu ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn, mặc một bộ quần áo hưu nhàn, ông nhìn qua khoảng 50 tuổi, mang mắt kính, tóc thưa thớt, mép tóc đã lui về tới đỉnh đầu.

Vẻ mặt của ông vô cùng hòa ái, làm người nhìn vào cảm thấy thoải mái, trên bàn trà đặt hai chồng túi văn kiện, lúc này ông vừa lúc đem một phần tư liệu cất vào trong túi văn kiện, sau đó ở trên bìa mặt viết một chuỗi số: hồ sơ số 898.

Sau khi Cố Nguyên đi vào, ông lấy ra một bộ câu hỏi phỏng vấn: “Chào buổi tối cậu Cố, mời ngồi.”

Tiến sĩ Chu đem bộ câu hỏi đưa tới trước mặt cậu: “Vì để mau chóng hiểu biết tình huống của cậu, trước tiên hãy điền vào đáp án của những câu hỏi này.”

Những vấn đề trong bộ câu hỏi này Cố Nguyên đã quá mức quen thuộc:

Bạn có từng trải qua hoặc có ký ức về một sự kiện thống khổ, phiền não? Từng bỗng nhiên cảm thấy nỗi thống khổ đã trải qua lại lần nữa phát sinh? Có thường xuyên mơ về những sự kiện này?...... Thường xuyên mất ngủ, quan hệ kết giao với người xung quanh kém, thường xuyên cảm thấy phiền muộn......

Cố Nguyên chỉ dùng nửa phút liền điền xong bộ câu hỏi, nhìn ra được cậu rất quen thuộc với chúng.

Tiến sĩ Chu viết xuống chẩn đoán sau khi đánh giá: Rối loạn tê liệt cảm xúc sau chấn thương.

Ngay sau đó tiến sĩ Chu lại hỏi thêm mấy vấn đề sâu hơn, Cố Nguyên đều nhất nhất trả lời, tiến sĩ Chu có thể cảm giác được rõ ràng cậu đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Thu thập thông tin bối cảnh của người được phỏng vấn thường yêu cầu rất nhiều thời gian, thek kinh nghiệm của Cố Nguyên, bước đầu tiên ít nhất cần ba lần cố vấn trở lên, cậu cảm thấy chính mình đang lãng phí thời gian.

“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề.” Cố Nguyên ngắt lời tiến sĩ Chu. “Người bị tê liệt cảm xúc bỗng nhiên xuất hiện phản ứng ngắn ngủi là vì nguyên nhân gì?”

Nhìn ra được người bệnh này cực kù chuyên nghiệp, tiến sĩ Chu suy nghĩ một chút: “Phải xem xét sự việc đó phát sinh ở tình huống nào, là sinh ra vì một người, một việc, hay là......”

“Hẳn là vì một người.”

“Chỉ với người này sao, người đó như thế nào?”

“Một...người đặc biệt.”

“Cậu có bài xích người này không?”

“Không bài xích.”

“Ừm, tôi kiến nghị tình huống của cậu cần được quan sát trong thời gian dài, nếu cậu không bài xích cùng người này giao lưu, có thể thử gia tăng sự tiếp xúc giữa hai người... Có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.”

Cố Nguyên nghe hiểu, nếu muốn biết rõ ràng nguyên nhân, cần phải quan sát trong thời gian dài.

Tiến sĩ Chu nhìn ra đối phương cũng không muốn ở lại chỗ này quá lâu, vì thế đưa ra danh thϊếp của mình: “Đây là số điện thoại riêng của tôi, nếu cậu đang vội, cũng có thể hẹn trước thời gian cố vấn.”

Cố Nguyên tiếp nhận danh thϊếp, cất vào trong túi.

Sau khi kết thúc buổi cố vấn, Cố Nguyên về nhà tắm rửa một cái, cầm máy tính xuyên qua phòng khách tối om một mảnh, ngồi trên ghế ở ban công đăng nhập diễn đàn xã giao của người bệnh trầm cảm.

Cậu đăng nhập vào tài khoản, phát hiện trong thanh tin nhắn có hơn 30 tin nhắn chưa đọc.

Cố Nguyên lần lượt xem qua, đều là tin nhắn do người bệnh trầm cảm gửi tới.

Cố Nguyên là cố vấn miễn phí của diễn đàn này, bất quá cậu cũng không phải phụ trách cố vấn tâm lý, mà là “khuyên lui” những người có ý định tự sát.

Người trên diễn đàn đánh giá: Ngôn ngữ sắc bén, hiệu quả rõ ràng.

Bởi vì biết chuyên gia là pháp y chuyên nghiệp, thường sẽ có người hỏi một ít đề tài về người chết, ví dụ như: Người Từ nhảy xuống từ lầu 18 thi thể sẽ như thế nào?

Cố Nguyên hồi đáp: Đầu chạm đất trước, óc sẽ phun ra theo hình quạt, hoặc là mô não bị tách ra văng khắp nơi, xương mặt bị dập nát, xương đáy sọ bị gãy, sẽ có óc từ lỗ mũi chảy ra......

Kết quả làm đối phương sợ tới mức chỉ có thể ngoan ngoãn mà sống tiếp.

Cố Nguyên chọn mấy cái tin nhắn để đáp lại, sau đó phát hiện có một nick chuyên gia xin kết bạn.

Nickname của đối phương là: Đất đen tới đây.

Hội thoại gần nhất: Đất đen tới đây: 【 Gần đây diễn đàn tổ chức một buổi giao lưu các chuyên gia, cậu muốn tham gia không? 】

Đất đen tới đây: 【 Làm quen đi? Tôi là người học chuyên ngành tâm lý. 】

Cố Nguyên nhíu mày một chút, đồng ý kết bạn.

Đất đen tới đây: 【 Chào buổi tối. 】

Cách một khoảng trống: 【 Không tham gia. 】

Đất đen tới đây: 【 Tôi cũng không tính tham gia. 】

Cố Nguyên không muốn tiếp tục cùng đối phương nói chuyện phiếm, vì thế đóng máy tính lại, chuẩn bị ngủ.

Mới vừa nằm xuống, liền nhận được một tin nhắn.

Mặc Lâm: 【 Ngủ ngon. 】

Cố Nguyên:......

*

Ngày hôm sau.

Thu Nghiêu ngồi ở phòng thẩm vấn chờ cả đêm, cả người giống như bị lột một tầng da, sắc mặt vàng vọt, môi trắng bệch, tròng mắt hiện lên tơ máu.

Tinh thần thiếu niên vẫn căng thẳng vào độ như cũ, thời điểm Lý Mông tiến vào phòng thẩm vấn cậu tựa hồ bị doạ sợ.

Nhìn ra được, thiếu niên đã lo lắng hãi hùng cả đêm, hơn nữa còn một đêm không ngủ.

Phản ứng cơ thể cơ hồ đạt tới cực điểm, mỗi một động tĩnh nhỏ đều có thể kí©h thí©ɧ thần kinh của cậu.

Lý Mông kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện cậu, hắn không định nói chuyện, từ một cái túi giấy móc ra một chồng ảnh chụp, xếp ra theo thứ tự trước mặt cậu.

Bức đầu tiên là ảnh chụp thang gỗ, đoạn then dưới cùng có dấu vết bị gọt đứt được phóng đại làm đặc tả.

Bức thứ hai là vết nước chưa khô hoàn toàn trên mặt đất.

Bức thứ ba là quần áo trong tủ.

Bức thứ tư là trần nhà.

......

Tất cả đều là ảnh chụp phòng Thu Nghiêu, mỗi bức ảnh đều đặc tả góc chụp nào đó.

Tổng cộng mười bức ảnh, bức cuối cùng là tấm poster trên tủ đầu giường.

Mặc Lâm mới vừa bắt đầu xong video hội nghị, trên màn hình máy tính đang phát sóng trực tiếp thẩm vấn Thu Nghiêu.

Mặc Lâm quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt thiếu niên khi thấy những bức ảnh, thông qua tai nghe Bluetooth thông tri Lý Mông: “Tấm thứ nhất, thứ 4, thứ 10 có vấn đề.”

Cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn lập tức liên hệ tổ điều tra hiện trường: “Chú ý quan sát thang gỗ, trần nhà, poster.”

Nghiêm Cát đi vào phòng thiếu niên, ở trên trần nhà tìm thật lâu, cũng không có phát hiện dấu vết đặc biệt.

Hắn đi đến tấm poster đầu giường, dùng dụng cụ laser cẩn thận quan sát, cũng không có phát hiện đặc thù gì.

Hắn đã kiểm tra qua thang gỗ rất nhiều lần, chỉ tìm được vết máu của Thu Nghiêu cùng một ít dấu vân tay.

Hắn đang chuẩn bị báo cáo lại thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý tưởng, cái ý tưởng này làm hắn có chút hưng phấn lên.

Hắn dọc theo mép bên cạnh poster, chậm rãi xé mở poster dán trên tấm ván gỗ trên tường, hình ảnh trước mắt làm lông tơ của hắn đều dựng đứng lên!

Chỉ thấy trên tấm ván gỗ trên tường thình lình xuất hiện một dấu tay máu đỏ tươi!

Chỗ này như thế nào sẽ có dấu tay máu?

Nếu không phải hắn đột phát ý tưởng xé xuống poster, cái dấu tay này còn không biết bị giấu thêm bao lâu!

Nghiêm Cát lập tức báo cáo phát hiện của mình, sau đó lấy dấu vân tay và ảnh in bao quát mặt tường đưa đi kiểm tra.