Quyển 3- Chương 3

“Bác sĩ Bạch?” Người kia trông có vẻ rất lo lắng, khẩn trương nói:

“Để tôi đi lấy cho ngài một túi đường glucose.”

“Không cần, tôi muốn ngủ một chút, cô đi ra ngoài đi.” Bạch Thược mệt mỏi nói, tay che lên đôi mắt.

“Nhưng mà ngài...”

Người kia không muốn rời đi:

“Hãy để tôi ở lại chăm sóc ngài, ngài cứ ngủ, tôi bảo đảm không làm phiền.”

“Không cần!” Bạch Thược nhíu mày, dứt khoát từ chối, “Tôi muốn ở một mình, cô đi ra ngoài.”

Người kia nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Thược, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mím môi, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ quay đi.

Sau khi người đó rời đi, Bạch Thược bắt đầu ho khan dữ dội, vừa ho vừa kẹp chân lại, bởi vì... quần cô đã ướt và vẫn đang tiếp tục ướt.

Hệ thống:

"Hai ba phút truyền tống thời gian, đều không đủ cô khó chịu, thế mà lại làm cô... cô hiện tại là điên rồi đi."

Bạch Thược ho khan đột ngột dừng lại, biểu cảm nghiêm trọng, hỏi: “Cậu nói, tôi vừa mới truyền tống lại đây?”

Hệ thống thấy cô nghiêm túc như vậy, ngây ra một lúc, nghi hoặc nói: “Không phải sao?”

Bạch Thược im lặng hai giây, giọng khàn nói:

“Tôi vừa rồi, như từ địa ngục nhân gian trở về.”

Nhân gian thiên đường, nghĩ sai thì hỏng hết, chính là địa ngục nhân gian.

Người phụ nữ đó cuối cùng cũng quá độc ác, ai bảo phải tu trăm năm mới có thể chung chăn gối, tuy rằng không có chung gối ngủ, nhưng ít nhất cô cũng mang lại niềm vui, sao có thể nói trở mặt là trở mặt, thời tiết tháng sáu cũng không thay đổi nhanh như vậy.

Hệ thống ngừng một chút, giải thích:

“Thực ra cô đã được truyền tống lại đây một lúc rồi, chỉ là cơ thể nguyên thân bị tuột huyết áp nên hôn mê, tôi nghĩ cô chưa phù hợp với thân thể nên không tỉnh lại ngay... Đó là lỗi của tôi.”

Bạch Thược xua tay:

“Không sao, không sao.”

Hệ thống tự trách:

“Không, tạo ra tổn thương không thể phục hồi cho ký chủ là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ đăng báo, chuyển điểm cống hiến thành tiền mặt để bồi thường cô.”

“Ôi trời!”

Bạch Thược thẹn thùng nói:

“Cần gì phải như vậy? Thù lao đã có người giúp cô chi trả rồi.”

Cô khép chặt chân, vặn vẹo như con rắn, liếʍ môi đầy sắc tình:

“Mặc dù cuối cùng cảm giác sống không bằng chết, nhưng lúc trước... thật là không thể tả được, muốn thêm lần nữa... trời ạ, tôi chịu không nổi...”

Mẹ nó, người phụ nữ đó là gắn động cơ nhỏ cho mình sao? Sao tỉnh dậy mà vẫn còn... không thể chịu nổi, cảm giác lại tới nữa.

Hệ thống: “...” Muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không lời nào để nói. Đen đủi.

Hệ thống trước tiên tải dữ liệu vào cho Bạch Thược, để cô nhanh chóng hiểu rõ bối cảnh của thế giới này.

Bạch Thược nằm trên giường, hai mắt mờ mịt, giọng còn uốn éo: “Chờ tôi... thoải mái xong... rồi nói tiếp...”

Hệ thống không nhịn được chửi ầm lên:

“Thoải mái cái gì! Bình thường cô làm gì ta cũng không quan tâm, nhưng mạng cô sắp không còn mà còn lãng phí thời gian, muốn chết thì cứ nói thẳng, ta trực tiếp truyền tống cô về thế giới thực bị đâm chết, khỏi mất công ta phải phí tâm phí lực cho cô chọn thế giới…”

Đột nhiên không kịp phản ứng, bị mắng xối xả, Bạch Thược ngơ ngác cả mặt, chỉ nghe hệ thống lải nhải không ngừng, làm đau cả đầu, cô vội vàng giơ tay đầu hàng, nói:

“Tôi sai rồi, sai rồi, đưa cốt truyện nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Hệ thống thở hắt ra, nhưng Bạch Thược lại mặt dày nịnh nọt nói:

“Xem sớm một phút, bớt được một phần nguy hiểm, nhanh lên đi ~”

Hệ thống vẫn còn giận, nhưng đối mặt với Bạch Thược không biết xấu hổ nháy mắt đưa tình và giả vờ đáng yêu, cuối cùng không chịu nổi, bật cười ra tiếng.

Không cảm nhận được cảm xúc của hệ thống, Bạch Thược vốn dĩ rất lo lắng, không ngờ lại làm cho hệ thống cười, chứng tỏ không còn tức giận nhiều, Bạch Thược thở phào, nhưng vẫn không dám yên tâm, cười đến ngốc nghếch, rất thiếu trừu.

Hệ thống: “……” Đôi mắt đau nhức vì cảnh tượng đó.

Thế giới này khá đặc biệt, bối cảnh tương tự hiện đại, nhưng gen con người đã đột biến, không ít người xuất hiện dị năng.

Sự xuất hiện của dị năng giả gây ra khủng hoảng trong xã hội, vì ngoài sức mạnh và tốc độ, còn có những dị năng tấn công như phóng hỏa, phát điện.

Nếu không kiểm soát, quyền lực và chính trị thế giới sẽ thay đổi lớn. Vì vậy, khi dị năng giả bị phát hiện, lập tức bị bắt giữ.

Với số lượng dị năng giả ngày càng tăng, những người có quyền thế vẫn thực hiện chính sách đàn áp, nhằm duy trì ổn định xã hội, giam cầm dị năng giả và thành lập viện nghiên cứu để nghiên cứu gen đột biến và phát triển thuốc cải tạo cơ thể.

Nguyên thân là một trong những nghiên cứu viên của viện này, và còn là trưởng nhóm của một đội nghiên cứu.

Đối tượng nhiệm vụ của Bạch Thược có thân phận rất phức tạp.

Nhiệm vụ là Lê Kỳ, con trai của người đứng đầu thành phố này.

Lê Kỳ từ nhỏ đã yếu đuối, uống thuốc như cơm bữa, ba tuổi đã bị chẩn đoán không sống quá hai mươi.

Khi đó, cha Lê Kỳ muốn có thêm con, nhưng do hồi trẻ chơi bời quá đà, làm tổn thương cơ thể, không thể sinh thêm.

Bạch Thược tấm tắc: “Lại là một gia đình hoàng gia cần người kế thừa.”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Tiếp tục đọc đi.”

Bạch Thược: “……” Đành ngoan ngoãn tiếp tục đọc.

Cha Lê Kỳ không muốn tuyệt tự, nên bảo vệ Lê Kỳ bằng mọi giá.

Sau khi dị năng giả xuất hiện, cha Lê Kỳ muốn khai phá tiềm năng của con trai, mượn dị năng để cứu mạng.

Nếu chỉ như vậy, đây là một nghiên cứu chữa bệnh vĩ đại, nhưng nghiên cứu cần thử nghiệm trên người.

Cha Lê Kỳ bắt rất nhiều dị năng giả đưa vào viện nghiên cứu, bất kể sống chết, chỉ mong tìm ra nguồn gốc đột biến.

Ngoài ra, Lê Kỳ còn có một chị gái sinh đôi tên Lê Dĩnh, nhưng cô chỉ là người thường.