Quyển 2- Chương 20

Bạch Thược: “Không thể, chỉ nghĩ thôi cũng có cảm giác.”

Hệ thống: “Vậy cô từ từ nghĩ tiếp đi.”

Bạch Thắng Nam: “Em mới mười lăm tuổi, nhiệm vụ chính của em bây giờ là đến trường đi học, thiếu tiền thì cứ nói với chị, vì cái gì muốn tự tổn thương chính mình như vậy.”

Tôi thiếu chút tiền thôi sao, tôi thiếu rất nhiều tiền!

Nhắc tới cái này, Bạch Thược liền tức sôi máu.

Có một đối tượng nhiệm vụ không dính khói lửa phàm tục như vậy, nếu không chuẩn bị núi tiền sao có thể nuôi nổi?

Chị có thể cho tôi tiền đến khi nào, cho cả đời sao?

Chị không thể, chị không thể, sau này chị còn gϊếŧ chết tôi.

Bạch Thược trợn trắng mắt trong lòng, lẩm bẩm, chị không gì không thể kể cả làm tôi chết.

Nếu là chết trong chuyện đó, tôi có chết cũng đáng, nhưng nếu dùng phương pháp khác, ta đương nhiên sẽ phản kháng.

Hệ thống: “……” Sớm muộn cô cũng bị suy nghĩ của mình đè chết.

Bạch Thắng Nam ân cần dạy bảo nói: “Chị không thích em vào giới giải trí, nhưng nếu em thiệt tình thích, hơn nữa kiên trì muốn theo đuổi, tôi sẽ cho em đăng ký điện ảnh hoặc hý kịch học viện, chứ không phải loại đường dây phát hành danh thϊếp không rõ này.”

Có lẽ nhớ Trần Quân, sắc mặt Bạch Thắng Nam tối lại, giọng điệu lạnh băng: “Em có biết hay không, nếu tôi đến trễ một chút, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nếu chị đến trễ một chút nữa, thuốc sẽ hoàn toàn phát huy tác dụng, tôi sẽ có lý do đè lên chị.

Bạch Thược quay đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dùng giọng nói khàn khàn chậm chạp nói: “Nói xong chưa? Nếu nói xong, mời chị đi ra ngoài, tôi thấy mệt rồi.”

Bạch Thắng Nam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, môi mỏng nhấp chặt thành một đường, sau đó nói: “Được rồi, em ngủ đi, tôi đi ra ngoài.”

Bạch Thược: “……” Lúc này không phải nên nhào lên, dùng miệng chị lấp kín miệng tôi sao, sau đó cuồng loạn rít gào nói sao em không nghe tôi, sau đó làm chút chuyện xằng bậy sao?

Ta mới vừa trúng thuốc, thực mẫn cảm, muốn thử một chút hay không?

Hệ thống: “……” Tôi giật điện cô suốt đời cho cô mẫn cảm, cô tin không?

Bạch Thược cuối cùng cũng không tình nguyện mà đi ngủ, oán giận một hồi, lúc này mới vừa ngủ, cửa đã truyền đến tiếng đập cửa.

“Ai nha đây là?” Bạch Thược tưởng mình đang nằm mơ, kiểu dáng không giống nhau, nhiều quốc tịch các chị đang chơi đùa trong hồ bơi lộ thiên, đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm bên tai cô, cô trực tiếp bị dọa tỉnh.

“Tơ Liễu.” Hệ thống nói.

“Có bệnh hay gì.” Bạch Thược hàm hồ mắng một tiếng, che chăn lên đầu, lười hồi đáp, nhưng hiển nhiên người bên ngoài rất chấp nhất với việc gõ cửa, tiếng đập cửa vang lên một lúc lâu sau mới biến mất, trong lòng cô vừa mừng thầm có thể , có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng không đến năm phút đã nghe thấy tiếng leng keng của chìa khóa.

“Bạch Thược, Bạch Thược, dậy cho ta.” Tiếng nổi giận đùng đùng rống lên, bả vai cảu Bạch Thược bị bắt lấy túm lên từ trên giường.

“Làm gì vậy.” Cô bị lôi kéo mạnh mẽ đến phải mở ra cổ họng đang đau nói chuyện, khó chịu mà nói chuyện.

“Hôm nay đã đi đâu vậy hả?” Tơ Liễu chất vấn, “Sao mặt lại biến thành thế này? Giọng nói cũng khàn đến vậy.” Cô càng hỏi càng nhanh, lôi kéo bả vai Bạch Thược nói rất lớn tiếng, “Làm gì?”

Bạch Thược nhìn chằm chằm khuôn mặt phẫn nộ đó một lúc sau, bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Hễ có chút quan tâm con gái của mình vừa nhìn đã biết nó bị người khác ăn hϊếp, phản ứng đầu tiên không phải lo lắng, mà là giận dỗi cùng cảm thấy mất mặt, người như vậy còn làm mẹ được sao? Bây giờ làm mẹ cũng không có cần bằng chứng nhận?