Quyển 2- Chương 18

Cô nói chuyện tự nhiên nhẹ nhàng, giống như đưa ông ta đi cắt móng tay, cắt tóc..

Bạch Thắng Nam: “Cái nào lấy thì lấy đi, sau đó đem thiến hóa học, tổng hợp lại chứng cứ mấy năm nay của ông ta lại, để ông ta nếm thử xem cơm tù ăn có ngon không.”

Bí thư nghe vậy sợ ngây người, sợ hãi, cô chưa từng nghĩ có cách trả thù ác độc như vậy.

Bạch Thắng Nam nhướng mày: “Sao vậy? Nghe không hiểu?”

Bí thư liên tục lắc đầu, bắt buộc phải hiểu.

Lúc đầu bí thư chỉ muốn giúp đỡ boss một chút, nhưng cô ở chỗ này giống như chày gỗ đóng cọc một chỗ, không có việc để làm.

Xấu hổ năm phút, bí thư rốt cuộc chịu không nổi nhắc nhở: “Bạch tổng tôi đi xem gần đây có bán cháo hay không, Bạch tiểu thư tỉnh lại có thể đói bụng.”

Bí thư biết Bạch gia có thêm một cô con gái, tăng thêm vị trí người thừa kế, lúc đầu cô còn nghĩ thời thế nhà họ Bạch phải thay đổi, chắc phải thay lão bảo phiền lòng không ít chuyện, không ngờ đến —— Gia đình tài phiệt không phải lúc nào cũng như cung đấu.

Cô phát hiện, việc nào liên quan đến em gái, boss đều rất lo lắng, giống như người yêu.

Quả nhiên, Bạch Thắng Nam nói: “Mua thêm vài món, không biết em ấy muốn ăn gì, nhưng mà phải có cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc cùng cháo bát bảo, nhớ mua hộp cơm giữ nhiệt, đừng dùng hộp đóng gói, em ấy không thích mùi nhựa.”

Bí thư nhớ kỹ.

Bí thư xoay người sắp đi, bỗng nhiên boss lại hỏi: “Bí thư Lý, chắc đã làm việc bên tôi 5 năm phải không.”

“!”Lý bí thư cười cười, “Là, 5 năm linh ba tháng.”

Bạch Thắng Nam nói: “Cô làm việc tôi thấy yên tâm, sau khi làm xong việc, cô về trước đi, hệ số lương đã nâng lên 0.8.”

Trong lòng bí thư Lý rất vui vẻ, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ không lộ dấu vết nhìn sơ người đang nằm trên giường.

Mình còn đang lo không biết viết đơn xin tăng lương như thế nào, không nghĩ đến Boss chủ động nói với mình, cô bé này đúng là thiên thần may mắn của mình.

Kiềm chế niềm vui trong lòng, bí thư Lý cố gắng để mình không nhảy cẫng lên, bình tĩnh rời khỏi phòng bệnh, móc di động ra tìm hết cửa hàng cháo xung quanh đây —— đừng nói mua vài loại, mua hết cháo còn được!

……

“Tê ——” Lúc Bạch Thược tỉnh lại đầu có chút đau, cô chưa kịp bò dậy đã ngã lại xuống giường.

Có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán, cực đại mà giảm bớt nàng thống khổ, Bạch Thược chớp chớp mắt, lúc này mới thấy rõ ràng trước mặt chính là Bạch Thắng Nam, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Bạch Thắng Nam thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra.”

Bạch Thược: “?” A?!

Chị có phải không được hay không, tôi đều bị như vậy, chị còn không ra tay với tôi? Chị thật giỏi!

Hệ thống: “…… Đừng quên, cô mới mười lăm tuổi cô ấy mà ra tay với cô, không phải không bằng cầm thú.”

Bạch Thược tiếc nuối mà nói: “Nếu chị ta không phải người thì tốt rồi”

Hệ thống: “……” Tôi thấy cô mới không phải là người.

“Tôi……” Bạch Thược vừa chu miệng, giọng nói đau khiến cô hoài nghi nhân sinh, giống như đang đeo xiềng xích, mặt cũng nóng rát, cô định giơ tay lên, đôi tay bị bắt lấy.

“Trên mặt có vết thương, bác sĩ mới thoa thuốc, không thể đυ.ng vào.” Đối mặt với đôi mắt đề phòng của Bạch Thược, ý cười nhẹ nhàng trên mặt của Bạch Thắng Nam đột nhiên biến mất, đáy mắt xẹt qua một chút mất mát, “Chắc là đói bụng rồi, cháo đang hâm nóng dưới lầu, để tôi bưng lên cho em được không?”