Quyển 1-Chương 20

Cô cũng cảm thấy kì quái, từ khi biến cố xảy ra, Bạch Thược không hể đề ra đề nghị muốn rời khỏi đây, mỗi lần cò kè mặc cả chỉ quay quanh Loan Nam Minh.

Tuy rằng xem như nắm được nhược điểm, nhưng Loan Hàm không hề vui vẻ.

Đây là tín ngưỡng, thương nhân vì tiền trục lợi như các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được.

Đáy mắt cất dấu sự kiên định, cô nói: “Tiểu Minh là người bệnh của tôi, làm bác sĩ, ta phải có trách nhiệm với người bệnh, huống chi, ta tôi đã hứa với tiểu Minh sẽ ở bên chăm sóc cho cậu ấy, cho đến khi cậu ấy không cần tôi thì thôi.”

“Không đến nỗi nặng bên này nhẹ bên kia như lời Loan tổng……” Bạch Thược do dự một chút, quay mặt sang chỗ khác thẹn thùng nói, “Chị chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời mà thôi, sự tình đã xảy ra, tôi sẽ không muốn làm quá lên……”

“Tốt, thật tốt!” lời nói của Loan Hàm cắt đứt lời Bạch Thược, dùng lòng bàn tay của mình vuốt ve khuôn mặt Bạch Thược, nhẹ giọng tràn ngập ý ám chỉ.

Không đau, nhưng khi nhìn từ trên cao xuống như vậy, như đang thưởng thức sủng vật, hơi có tính nhục nhã người khác.

Bạch Thược nhắm hai mắt lại.

“Mặc kệ tôi biểu hiện tình yêu của mình thế nào, em vẫn không tin tưởng?” Ở trên thương trường mọi chuyện trước đây Loan Hàm làm đều thuận lợi, bởi vì bản thân ưu tú, bên người cũng không thiếu, oanh oanh yến yến chủ động vây quanh có nam có nữ, nhưng cô chưa từng liếc mắt nhìn xem. Đến khi gặp được Bạch Thược, nàng mới phát hiện ra bản thân cũng có nhu cầu sinh lý, cần có người bầu bạn.

Cảm tình Loan Hàm rất sạch sẽ, nếu tìm, là khẳng định muốn trải qua cả đời, cho nên từ lúc bắt đầu cô đã nghĩ đến việc ôm Bạch Thược, bằng không cũng sẽ không sợ Bạch Thược từ chối chính mình mà bị người khác cướp mất.

Nhưng hiện tại, mặc kệ cô nói thế nào, đối phương cũng không tin mình.

Nếu là việc của tương lai chỉ có thể chứng minh từng ngày một, cô không thể lập tức lấy ra chứng cứ để chứng minh tâm ý của mình.

Loan Hàm nhìn chăm chú đôi mắt Bạch Thược, đột nhiên bóp chặt gương mặt cô, gằn từng chữ: “Cho nên, em chỉ đồng ý giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng lại không đáp ứng lời cầu hôn của tôi?”

Cầu hôn? Khi nào? Bạch Thược có cảm giác như mình vừa ngủ một giấc dài, bỏ lỡ quá nhiều thứ?

Đồng tử to lên, chấn kinh rồi chớp mắt lúc sau hơi hơi cúi đầu: “Có nguyện ý hay không tôi còn có lựa chọn sao?”

“Đến cuối cùng vẫn là tôi ép em phải không.” Loan Hàm cười lạnh ra tiếng, gằn từng chữ một nói, “Vậy em liền ngẩng đầu, trợn to đôi mắt của em mà xem cho tốt, tôi ép em như thế nào!”

Bạch Thược sỉ nhục nhắm mắt lại, quay mặt đi, muốn dấu cả hai tai đi.

Nhưng Loan Hàm uy hϊếp nói: “Không mở mắt ra thì lần sau em chỉ có thể ở cách đại dương nhìn mặt trời nhỏ của em thông qua video.”

Quả nhiên, tiết mục chờ mong nhất đã diễn ra!

Bạch Thược kích động sắp không kìm chế được, thở sâu ấp ủ cảm xúc xong mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt kia yếu ớt bất lực lại tuyệt vọng, làm người nhịn không được muốn thương tiếc, nhưng càng nhiều vẫn là —— tùy ý chà đạp!

“Không thể!” Khoảnh khắc Loan Hàm lại đây Bạch Thược lập tức quay đầu lại, “Tôi xin chị, không cần ở chỗ này.”

Loan Hàm thích xem khuôn mặt đỏ bừng của cô, càng thích bộ dáng cô chớp cặp mắt vô tội nhìn mình, mềm lòng muốn dâng lên cả thế giới cho cô.

Chỉ tiếc Loan Hàm nguyện ý đưa, người ta không muốn nhận đâu.

Loan Hàm cố ý khó xử cô, đến gần môi cô, hô hấp ấm áp giao nhau, thấp giọng nói: “Cầu xin tôi? Vì sao tôi phải đáp ứng em?”

Bạch Thược ngượng ngùng nửa ngày, một chữ cũng chưa nói ra.

Loan Hàm bị cô làm có chút tức giận, trào phúng: “Em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là bức ép hay là giao dịch? Tóm lại là móc nối lợi ích, tôi cũng không thể mua bán lỗ vốn, em có việc muốn nhờ, lấy cái gì để thỏa mãn tôi?”

Hai chữ thỏa mãn bị nhấn mạnh, sắc mặt Bạch Thược trắng bệch.

Cô rất muốn nhào lên ôm lấy cánh tay của Loan Hàm, hai chân cảm nhận vòng eo mềm dẻo, giống như con gấu ôm cái cây.

Đương nhiên không thể cắm rễ, phải làm một cái cây có ý thức, đi từ từ từ trên xuống.

Nhưng —— Bạch Thược không thể chủ động, thậm chí không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lông mi vì sợ hãi run rẩy: “Bị người khác thấy, sẽ không tốt cho chị.”

Loan Hàm nói: “Ngay cả em còn không tin tôi yêu em, vậy người khác sẽ nghĩ là tôi coi trọng em hay là em quyến rũ tôi?

Bạch Thược: “……”

Đáp án rõ ràng, căn bản không cần câu trả lời, Bạch Thược gắt gao nhắm miệng, không nói lời nào.

Loan Hàm bế cô lên, trực tiếp lên lầu.