Quyển 1-Chương 18

Loan Hàm đi đến phía sau Bạch Thược, cúi người tiến đến bên tai cô, dùng ái muội âm điệu nói chỉ cho hai người nghe được: “Bây giờ nếu lên lầu, tôi sẽ làm em vĩnh viễn cũng không xuống được.”

Bạch Thược co rúm lại một chút, thấp giọng nói: “Loan tổng, tôi……”

“Em muốn ăn bữa ăn cuối cùng với nó hay sao?” Loan Hàm nói xong đứng thẳng lên dù bận vẫn ung dung chờ câu trả lời từ cô.

Căn bản không cần trả lời, ai nặng ai nhẹ Bạch Thược vẫn phân biệt được.

Nhưng Bạch Thược vẫn là không cam lòng mà phản bác: “Tôi là bác sĩ của tiểu Minh.”

Loan Hàm gật đầu: “Ân, cũng chỉ là bác sĩ mà thôi.”

Hơi thở lạnh lẽo bao quanh Loan Hàm đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của Loan Nam Minh, Bạch Thược không dám dây dưa với Loan Hàm, sợ làm cậu sợ, vội vàng tiếp tục khuyên bảo.

Bạch Thược nhận lời một chút nữa vẽ tranh cùng cậu, Loan Nam Minh trầm mặc thật lâu mới chậm rãi gật đầu đồng ý.

Bạch Thược vốn dĩ muốn đưa cậu lên lầu, nhưng chỉ cần cô nhúc nhích sẽ phát ra tiếng leng keng, nên vẫn để cho thím Lý làm.

Bạch Thược nhờ thím Lý làm nhiều món ăn vặt mà Loan Nam Minh thích ăn, lại dặn dò một danh sách dài những việc cần chú ý, Loan Nam Minh chỉ lên lầu ăn một bữa cơm, người không biết còn tưởng rằng cậu phải rời nhà phiêu bạt giang hồ.

Bạch Thược không yên tâm cậu ta, cậu không muốn tách ra Bạch Thược, mới đi ra ngoài vài bước Loan Nam Minh đã quay đầu lại xem cô, tỏ vẻ uất ức, giống như cún con làm sai, Bạch Thược không đành lòng, nhưng ngại với uy quyền, không dám phản kháng.

Nhưng đồ ăn lúc này đã sớm lạnh, Bạch Thược cũng không muốn ăn.

Cô hỏi: “Loan tổng rốt cuộc muốn làm gì?”

Loan Hàm nhờ thím Lý hâm lại đồ ăn, cô dựa về sau, tay để trên ghế, xốc lên mí mắt: “Muốn em.”

Bạch Thược nói: “Vậy cô đã có thứ cô muốn, cô vẫn không thể buông tha cho tôi sao?” Dừng một chút, cô bổ sung nói, “Loan tổng yên tâm, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết.”

“Bạch Thược.” Loan Hàm nghe được lời này, hơi thở lạnh băng, “Khi nào em có thể kiên nhẫn nghe tôi nói như Loan Nam Minh, em có để ý tôi nói gì không hả?”

Khi đó đại não đều bị bọt sóng rót đầy, sao có thể nhớ cái gì?

“Loan tổng.” Bạch Thược tự giễu mà cười cười, “Tôi không tự luyến, cũng không tự coi nhẹ mình, mấy ngày hoang đường này không phải đã đủ rồi sao, nể tình tôi phối hợp với chị, trả lại cuộc sống bình thường cho tôi được không?”

Bạch Thược xem như đã nhìn ra, sinh hoạt người lớn không thể so với nhiệm vụ, cô vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ mấy ngày nay, lâu lâu nghĩ đến tự sướиɠ một trận.

“Em không tin?” Loan Hàm đứng dậy, chậm rãi đi tới, cô nắm cằm Bạch Thược, làm cho Bạch Thược ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi có chút hoảng loạn của cô, hơi khẩn trương mím môi nói, “Tôi lặp lại lần nữa, lần cuối cùng.”

“Tôi không chỉ muốn thân thể của em, mà là em! Chuyện này tôi không chỉ làm người thứ ba biết, còn sẽ có người thứ tư, thứ năm, thậm chí tất cả mọi người sẽ biết, em là người của tôi, cho dù là Loan Nam Minh, cũng không được.”

Bạch Thược vẻ mặt mờ mịt.

Loan Hàm hỏi: “Tôi đã kiếm bác sĩ mới cho Loan Nam Minh, em chuẩn bị tinh thần giao tiếp công việc đi.”

Bạch Thược: “!” Xong rồi.

Tôi nguyện đại chiến 300 hiệp với chị, đổi lấy cơ hội tiếp tục làm bác sĩ cho Loan Nam Minh!

Hệ thống: “……Cô có thể tém tém lại được không?”

Bạch Thược ngượng ngùng mà nói: “Phương pháp chơi này cũng thật có cảm giác, tiểu bác sĩ bị tổng tài cường thủ hào đoạt, vì lý tưởng cao đẹp của chính mình mà dâng lên cơ thể……”

Hệ thống: “……” Ta điếc, tôi không nghe thấy gì hết.

Nhưng hiển nhiên, Loan Hàm vẫn dịu dàng đối đãi cô, sợ bức cô quá mức, cũng không có đưa ra điều kiện gì quá giới hạn.

Cô nói: “Bạch Thược, tôi yêu em.”

Giọng nói tình thâm, lời nói của tra nữ, Bạch Thược chờ câu nói kế tiếp, nhưng vẫn chưa chờ đến.

Đồ ăn một lần nữa bốc lên hơi nóng, Loan Hàm cầm lấy chiếc đũa: “Đói lả đi, nhanh ăn đi.”

Bạch Thược không nghĩ phá hư hình tượng của mình, tự nhiên sẽ không gặm cục xương lớn trước mặt Loan Hàm.

Nhưng Loan Hàm từng trải qua lửa giận đến phun đại bát của cô, lục thân không nhận, nhíu mày nhìn bộ dáng cô không muốn ăn uống, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Bạch Thược lung tung ăn hai muỗng, hàm hồ nói: “Không có gì, không thấy đói?”

Trong lòng cũng đã tính toán chờ Loan Hàm đi xong sẽ càn quét tủ lạnh.

Thịt, cô muốn ăn thịt, thật nhiều thịt.

Loan Hàm gắp cho cô một đũa, nhưng Bạch Thược chọc hai lần, không ăn.

Loan Hàm buông xuống chiếc đũa, hỏi: “Vậy em muốn ăn gì, tôi bảo thím Lý làm liền cho em?”

Bạch Thược lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy.” Vậy cũng tốt rồi. Cô không dám há mồm, sợ nước dãi chảy không ngừng được.

Loan Hàm âm trầm: “Bạch Thược.”

Nghe ra cô đang tức giận, Bạch Thược miễn cưỡng cười cười, nói: “Loan tổng, vốn dĩ tôi ăn khá ít.”

Lời này không có một chút sức thuyết phục, đặc biệt là nụ cười kia, miễn cưỡng còn khó coi hơn khóc, Loan Hàm đau lòng, cũng có hơi hơi tức giận: “Không muốn ăn với tôi? Hay bởi vì lo lắng Loan Nam Minh?”

Bạch Thược ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang, nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Loan Hàm thấy chén cơm của cô vẫn còn hơn phân nữa, hai mày càng dính lại, cô nói: “Em muốn nặng bên này nhẹ bên kia sao?”

Bị hiểu lầm, bị ghen tị?

Bạch Thược còn chưa giải thích, Loan Hàm lại nói bóng gió: “Nếu quan hệ của em với nó tốt đến vậy, vậy thói quen chắc cũng giống nhau, khẩu vị cũng sẽ giống, em không muốn ăn, vậy nó cũng không muốn ăn, kia tội gì phải lãng phí, ngày mai tôi sẽ bảo thím Lý giảm khẩu phần của hai người xuống——”

Không đợi Loan Hàm nói xong, Bạch Thược kẹp lên xương sườn, nhai kẽo kẹt, hận không thể nuốt cả xương.

Ăn xong một một miếng, Bạch Thược lại lập tức đi kẹp miếng thứ hai, vốn dĩ cô liền rất thèm thịt, một miếng này giống như là mở ra chốt, lập tức hóa thân thành máy móc ăn thịt, một ngụm tiếp một ngụm.

Thím Lý hầm thịt là tuyệt nhất, thịt mỡ có dầu, nhưng lại béo mà không ngán, vào miệng là tan, theo yết hầu liền chảy đi xuống, Bạch Thược ăn vài miếng liên tục, đặc sệt nước sốt dính trên khóe miệng, cô vội vàng vươn đầu lưỡi liếʍ, nghĩ đến dáng vẻ bất nhã, lúc này cô mới lấy khăn giấy lau.

Cô ngượng ngùng mà ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu tình không vui của Loan Hàm.

Sao lại thế này? Không ăn không cao hứng, ăn cũng không cao hứng,bá đạo tổng tài sao khó hầu hạ đến thế?

Vốn dĩ đói đến hoảng hốt, chỉ muốn ăn để có thêm sức mà thôi, Bạch Thược không quản được nhiều đến vậy, cô cầm đũa ăn nhanh.

Chỉ là lâu lắm không ăn thịt, đột nhiên tiếp thu nhiều dầu mỡ đến vậy, dạ dày không thích được, lúc ăn tới miếng thứ ba, miệng mới vừa mở ra, thịt còn không có nhét vào đi, cô đã ói tất cả mọi thứ vừa ăn ra ngoài.

Ăn hơi gấp chút, nhưng kỳ thật cũng không nhiều, cuối cùng cũng chỉ dư lại dịch dạ dày, Bạch Thược nôn khan đến nước mắt lưng tròng, nàng giơ tay đi lấy giấy, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt giăng đầy mây đen của Loan Hàm, sợ tới mức lại nôn một chút, hoảng loạn che miệng lại.

“Xin, xin lỗi, tôi sẽ thu dọn ngay.” Trời ơi, người như Loan Hàm, chắc chắn không chịu nổi lúc mình ăn cơm có người phun tại chỗ.

Loan Hàm đã bị cô làm cười ra tiếng: “Tôi làm cho em chán ghét đến vậy sao? Ăn xong vẫn có thể phun ra ngoài?”

“!” Não cô nghĩ gì vậy?

Bạch Thược vội lắc đầu: “Không phải, chỉ là hiểu lầm,tôi chỉ có chút,...NÔN!”

Loan Hàm nói: “Câm miệng!”

Bạch Thược thông minh lên, lập tức câm miệng.

Không hề giải thích, Loan Hàm hoàn toàn tức giận, ánh mắt như trong hầm băng bắn lại đây, âm thanh cũng lạnh lẽo: “Tôi không tin em thật sự thích Loan Nam Minh, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm em vì hắn chà đạp bản thân mình?”

Cô cũng cảm thấy kì quái, từ khi biến cố xảy ra, Bạch Thược không hể đề ra đề nghị muốn rời khỏi đây, mỗi lần cò kè mặc cả chỉ quay quanh Loan Nam Minh.

Tuy rằng xem như nắm được nhược điểm, nhưng Loan Hàm không hề vui vẻ.

Đây là tín ngưỡng, thương nhân vì tiền trục lợi như các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được.

Đáy mắt cất dấu sự kiên định, cô nói: “Tiểu Minh là người bệnh của tôi, làm bác sĩ, ta phải có trách nhiệm với người bệnh, huống chi, ta tôi đã hứa với tiểu Minh sẽ ở bên chăm sóc cho cậu ấy, cho đến khi cậu ấy không cần tôi thì thôi.”

“Không đến nỗi nặng bên này nhẹ bên kia như lời Loan tổng……” Bạch Thược do dự một chút, quay mặt sang chỗ khác thẹn thùng nói, “Chị chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời mà thôi, sự tình đã xảy ra, tôi sẽ không muốn làm quá lên……”

“Tốt, thật tốt!” lời nói của Loan Hàm cắt đứt lời Bạch Thược, dùng lòng bàn tay của mình vuốt ve khuôn mặt Bạch Thược, nhẹ giọng tràn ngập ý ám chỉ.

Không đau, nhưng khi nhìn từ trên cao xuống như vậy, như đang thưởng thức sủng vật, hơi có tính nhục nhã người khác.

Bạch Thược nhắm hai mắt lại.

“Mặc kệ tôi biểu hiện tình yêu của mình thế nào, em vẫn không tin tưởng?” Ở trên thương trường mọi chuyện trước đây Loan Hàm làm đều thuận lợi, bởi vì bản thân ưu tú, bên người cũng không thiếu, oanh oanh yến yến chủ động vây quanh có nam có nữ, nhưng cô chưa từng liếc mắt nhìn xem. Đến khi gặp được Bạch Thược, nàng mới phát hiện ra bản thân cũng có nhu cầu sinh lý, cần có người bầu bạn.

Cảm tình Loan Hàm rất sạch sẽ, nếu tìm, là khẳng định muốn trải qua cả đời, cho nên từ lúc bắt đầu cô đã nghĩ đến việc ôm Bạch Thược, bằng không cũng sẽ không sợ Bạch Thược từ chối chính mình mà bị người khác cướp mất.

Nhưng hiện tại, mặc kệ cô nói thế nào, đối phương cũng không tin mình.

Nếu là việc của tương lai chỉ có thể chứng minh từng ngày một, cô không thể lập tức lấy ra chứng cứ để chứng minh tâm ý của mình.

Loan Hàm nhìn chăm chú đôi mắt Bạch Thược, đột nhiên bóp chặt gương mặt cô, gằn từng chữ: “Cho nên, em chỉ đồng ý giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng lại không đáp ứng lời cầu hôn của tôi?”

Cầu hôn? Khi nào? Bạch Thược có cảm giác như mình vừa ngủ một giấc dài, bỏ lỡ quá nhiều thứ?

Đồng tử to lên, chấn kinh rồi chớp mắt lúc sau hơi hơi cúi đầu: “Có nguyện ý hay không tôi còn có lựa chọn sao?”

“Đến cuối cùng vẫn là tôi ép em phải không.” Loan Hàm cười lạnh ra tiếng, gằn từng chữ một nói, “Vậy em liền ngẩng đầu, trợn to đôi mắt của em mà xem cho tốt, tôi ép em như thế nào!”

Bạch Thược sỉ nhục nhắm mắt lại, quay mặt đi, muốn dấu cả hai tai đi.

Nhưng Loan Hàm uy hϊếp nói: “Không mở mắt ra thì lần sau em chỉ có thể ở cách đại dương nhìn mặt trời nhỏ của em thông qua video.”

Quả nhiên, tiết mục chờ mong nhất đã diễn ra!

Bạch Thược kích động sắp không kìm chế được, thở sâu ấp ủ cảm xúc xong mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt kia yếu ớt bất lực lại tuyệt vọng, làm người nhịn không được muốn thương tiếc, nhưng càng nhiều vẫn là —— tùy ý chà đạp!

“Không thể!” Khoảnh khắc Loan Hàm lại đây Bạch Thược lập tức quay đầu lại, “Tôi xin chị, không cần ở chỗ này.”

Loan Hàm thích xem khuôn mặt đỏ bừng của cô, càng thích bộ dáng cô chớp cặp mắt vô tội nhìn mình, mềm lòng muốn dâng lên cả thế giới cho cô.

Chỉ tiếc Loan Hàm nguyện ý đưa, người ta không muốn nhận đâu.

Loan Hàm cố ý khó xử cô, đến gần môi cô, hô hấp ấm áp giao nhau, thấp giọng nói: “Cầu xin tôi? Vì sao tôi phải đáp ứng em?”

Bạch Thược ngượng ngùng nửa ngày, một chữ cũng chưa nói ra.

Loan Hàm bị cô làm có chút tức giận, trào phúng: “Em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là bức ép hay là giao dịch? Tóm lại là móc nối lợi ích, tôi cũng không thể mua bán lỗ vốn, em có việc muốn nhờ, lấy cái gì để thỏa mãn tôi?”

Hai chữ thỏa mãn bị nhấn mạnh, sắc mặt Bạch Thược trắng bệch.

Cô rất muốn nhào lên ôm lấy cánh tay của Loan Hàm, hai chân cảm nhận vòng eo mềm dẻo, giống như con gấu ôm cái cây.

Đương nhiên không thể cắm rễ, phải làm một cái cây có ý thức, đi từ từ từ trên xuống.

Nhưng —— Bạch Thược không thể chủ động, thậm chí không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lông mi vì sợ hãi run rẩy: “Bị người khác thấy, sẽ không tốt cho chị.”

Loan Hàm nói: “Ngay cả em còn không tin tôi yêu em, vậy người khác sẽ nghĩ là tôi coi trọng em hay là em quyến rũ tôi?

Bạch Thược: “……”

Đáp án rõ ràng, căn bản không cần câu trả lời, Bạch Thược gắt gao nhắm miệng, không nói lời nào.

Loan Hàm bế cô lên, trực tiếp lên lầu.