Chương 40: Tiếng lòng của người khốn khổ Khương Nhất 2

Nghê Cách đang hét lên với âm thanh trong đầu, nhưng Amy lại hiểu sai, cô ấy không thể tin nhìn Nghê Cách, viền mắt ươn ướt: “Cách Cách, tôi chỉ là vì muốn tốt với cô thôi mà cô lại hung dữ với tôi như vậy! Hôm nay tôi nhất định phải trở thành kẻ xấu, cho dù có phải kéo thì tôi cũng phải kéo cô đi! Người đàn ông kia căn bản không phải là người tốt lành gì hết!”

Hạ Thịnh Đông lo lắng bước tới trước: “Đi thôi, Cách Cách, chúng ta về nhà nào! Đi, về nhà!”

Anh ta vừa nói vừa kéo Nghê Cách, động tác vô cùng thô lỗ, hoàn toàn không để ý rằng Nghê Cách đang ngồi xổm trên mặt đất, gần như lôi xềnh xệch cô ấy đi về phía trước.

Amy hiểu được một từ.

PUA (*).

Người đàn ông này đang PUA Cách Cách.

(*) PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.

Amy nắm lấy cổ tay Hạ Thịnh Đông, trở tay vác lên vai và cho Hạ Thịnh Đông một cú ném qua vai.

“Đồ cặn bã, một chút sức lực thế này mà còn bắt chước người ta tán gái, tôi cho anh sáng mắt ra này!”

Amy còn chưa hết giận đạp thêm hai cái nữa.

Người đi đường nhìn Amy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Người phụ nữ này đi giày cao gót, mặc váy ngắn công sở chuyên nghiệp như thế, thế mà lại đang hành hung người đàn ông kia.

Không thể trêu vào. Không thể trêu vào.

Chờ Hạ Thịnh Đông bò dậy từ dưới đất, hai người đã ngồi taxi rời đi. Hạ Thịnh Đông bực bội nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, muốn lái xe đuổi theo.

Đột nhiên một bà cụ đeo băng tay màu đỏ không biết từ nơi nào lao ra, kéo anh ta lại: “Với tình hình bây giờ ai cũng đều phải đeo khẩu trang, thế mà cậu còn khạc đờm nhổ trên mặt đất, phạt cậu 10 tệ.”

Hạ Thịnh Đông vốn không dám để Nghê Cách rời nhà quá lâu, nếu không sự ràng buộc của thứ kia sẽ dễ dàng giảm bớt. Anh ta sốt ruột muốn đuổi theo nhưng bị bà cụ kia chặn lại, anh ta lập tức đưa tay đẩy bà ấy ra.

Bà cụ kia lập tức ôm eo hét lên: “Ôi chao, khuỷu tay của tôi, cắt eo già của tôi, cái lưng của tôi nữa!”

Ngay lập tức tiếng hét này thu hút sự chú ý của mọi người, người xung quanh mồm năm miệng mười nói: “Chàng trai trẻ, nhìn anh cũng đàng hoàng, thế sao lại đẩy bà ấy ngã hả?”

Hạ Thịnh Đông không thể không móc tiền nộp phạt.

Chờ khi anh ta giải quyết xong mọi chuyện, chiếc taxi mà Amy và Nghê Cách ngồi đã mất hút không còn thấy bóng dáng đâu nữa, anh ta lại vội vàng lái xe về nhà, lại nhỏ thêm chút máu vào trong bình nhỏ, chỉ mong Nghê Cách chỉ rời nhà một đêm thôi, nếu không thì hiệu quả của cái này sẽ còn giảm thấp hơn nữa.

***

Khương Nhất cầm chiếc điện thoại ướt sũng, vẻ mặt muốn khóc mà không thể khóc được. Kể từ sau khi cô mua điện thoại di động, vừa về đến nhà đã bị Sư tổ bà bà chiếm lấy.

Sư tổ bà bà đã mê mẩn một trò chơi trong đó rồi, nhân vật ở trong đó chỉ là một cậu chàng nhỏ nhắn xinh xắn, xách đao chạy khắp nơi bị người ta chém. Một trận trong trò chơi này chỉ kéo dài hai mươi phút, thế mà Sư tổ bà bà lại có thể chết hơn bốn mươi lần.

Tư thế xung phong kia cứ gọi là dũng mãnh.

Cái chết kia cứ gọi là lưu loát.

Không có thứ gì có thể trang bị được.

Nếu không chạy tới suối để thêm máu thì sẽ đứng tại chỗ để chờ hồi sinh.

Vẫn rất không phục, lại thổi kèn xung phong hết lần này đến lần khác.

Không chịu đầu hàng, chiến đấu đến cùng.

Bà rất nhiệt huyết, nhưng bà đã cân nhắc đến cảm nhận của đồng đội của bà chưa?

Ba người đã out ra rồi, còn cần đánh nữa không chứ?

Có một người không thoát ra mà vội vàng dùng ngôn ngữ chửi mắng loạn xì ngầu với Sư tổ bà bà.

Lấy cha mẹ làm tâm điểm, thân thích là bán kính, ba trăm sáu mươi độ công kích theo đủ phương thức khác nhau.

Khương Nhất tức giận đến mức muốn thuận theo tín hiệu internet bò qua đó, dạy dỗ người đó một bài học, ngược lại Sư tổ bà bà lại rất bình tĩnh.

Cha mẹ và thân thích của bà ấy đã mất từ rất lâu rồi, nếu người đó muốn gặp thì ngày nào đó tâm tình bà ấy vui vẻ có thể triệu hoán tới một lần, để cho người đó mắng trực tiếp cho thoải mái.

Khương Nhất không muốn Sư tổ bà bà chơi điện thoại nữa bèn tận tình khuyên bảo: “Sư tổ bà bà, thứ đồ chơi điện tử này dùng lâu sẽ bị nóng lên, khi đó máy sẽ bị đơ, bà sờ xem thử có phải cái điện thoại di động này bị nóng rồi không, cần phải để nó nguội lại đã.”

Khương Nhất vừa dứt lời, vòi nước trong phòng vệ sinh lập tức mở ra, nước chảy ào ào. Điện thoại di động kia bay vào trong hồ bơi ngay trước mặt Khương Nhất, tắm rửa hạ nhiệt độ.

Khương Nhất:...

CMN!

Điện thoại có thể hạ nhiệt như vậy sao!

Cô nhanh chóng chạy tới, vớt chiếc điện thoại yêu quý mà mình đã phải bỏ một số tiền khổng lồ ra để mua, dùng sức lắc mạnh, những giọt nước văng ở khắp nơi.

Lúc này mà chẻ bài vị của Sư tổ bà bà ra còn kịp nữa không?

Đó là tiếng lòng đến từ người khốn khổ Khương Nhất.