Chương 24

Khương Nhất chỉ chỉ vào hạt châu trên mặt đất: “Đưa quả cầu chứa hồn phách tới bên miệng cha anh.”

Liên Hạo:...

Quả cầu chứa hồn phách?!

Tôi cảm thấy cô đang mắng tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.

Liên Hạo không dám chần chờ, vội cúi người nhặt hạt châu đó lên, đặt bên cạnh miệng cha anh ta. Vốn anh ta còn tưởng rằng Liên Chí Cường sẽ há miệng nuốt nó, không nghĩ tới quả cầu chứa hồn phách vừa đến bên miệng ông ấy liền hóa thành một luồng khí chui vào.

Một phút sau, Liên Chí Cường vẫn hôn mê bất tỉnh khẽ giật giật ngón tay, ngay sau đó mí mắt run rẩy, phun ra một ngụm lớn không khí đυ.c ngầu.

Liên Hạo vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ! Cha tôi tỉnh rồi! Cha tôi tỉnh rồi!”

Đám người rầm rập tràn vào phòng bệnh của Liên Chí Cường.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Một bệnh nhân sắp chết mà lại hồi phục lại tất cả các chỉ số! Đây quả thật là một kỳ tích của y học!

Sau khi sắp xếp các bình dinh dưỡng khôi phục thể lực cho Liên Chí Cường, những người này mới rời khỏi phòng giống như thủy triều.

Khương Nhất đang ngồi ăn cơm trên ghế sô pha.

Thấy Liên Hạo dừng lại, cô duỗi tay ra: “Trả tiền. Tôi muốn một cân tiền. Không đúng, vừa nãy tôi mới nói là thêm tiền rồi, tôi muốn một cân rưỡi!”

Trịnh Hiểu Phong lén lút nói với Khương Nhất: “Đại sư, cô bán cho tôi mấy lá bùa giá hai ngàn nữa, tôi sẽ nói cho cô nghe một bí mật.”

Lần trước Khương Nhất đã cảm thấy bán lỗ rồi, lần này không thể bán rẻ được nữa.

Cô lắc đầu: “Sáu ngàn một tấm, không mặc cả!”

Trịnh Hiểu Phong lắc đầu, vô cùng đau đớn: “Đại sư, cô học hư rồi, lên giá ngay tại chỗ. Vậy tôi sẽ không nói cho cô biết rằng một cân tiền cũng không đủ để mua một cái quần của tổng giám đốc Liên đâu, cô đòi ít rồi.”

Khuôn mặt Khương Nhất trầm hẳn xuống.

Một cân tiền mà còn không đủ để mua một cái quần sao? Không xong!

Liên Hạo nào dám trả cho Khương Nhất một cân tiền thật, anh ta định cho Khương Nhất 125 cân, đổi thành 5 triệu tệ.

Khương Nhất nghe xong trực tiếp vả vào miệng mình.

Mẹ kiếp sau này cô trở thành người giàu rồi.

Có thể đi ngang!

Tôm hùm đất sao?

Tối nay cô sẽ mua cua hoàng đế về cho Sư tổ bà bà ăn!

Mua hai con, ăn một con ném một con.

Đừng hỏi, chỉ cần biết có tiền muốn đốt là được rồi.

Liên Hạo không trả bằng tiền mặt mà đưa cho Khương Nhất một tấm thẻ.

Khương Nhất gần như bay thẳng về khách sạn, bước nhỏ đạp ngược rất nhanh.

Chị đây chính là nữ vương, tự tin tỏa sáng!

Đừng yêu chị đây, không có kết quả gì đâu, trừ phi tiền tiết kiệm nhiều hơn chị.

Liên Chí Cường ở trong bệnh viện dần dần khôi phục ý thức, ông ấy cố sức nói ra một câu: “Liên Hào đâu?”

Liên Hạo và Liên Hào, hai anh em, tên gần giống nhau nhưng âm điệu khác nhau. Một người bốn âm, một người hai âm.

Cho dù Liên Chí Cường không phát âm rõ được chữ nào, nhưng hai tiếng này vẫn có thể khiến người ta phân biệt được.

Liên Hạo có chút đau lòng.

Sau khi cha anh ta bị bệnh, anh ta bận trước bận sau, không ngờ sau khi cha anh ta tỉnh lại, chuyện đầu tiên ông áy làm chính là hỏi thăm cậu con trai út của mình.

Nếu là trước đây, có lẽ Liên Hạo sẽ không so đo, dù sao bọn họ cũng là anh em ruột thịt. Huống hồ đó còn là đứa con mà cha anh ta có được khi về già, có nuông chiều một chút cũng không sao.

Nhưng hiện tại Liên Hạo từ trong miệng Khương Nhất biết được, Liên Hào này căn bản không phải em trai ruột của anh ta, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy không công bằng.

“Cha, Liên Hào còn ở nhà, cha nghỉ ngơi cho khỏe đã, có việc gì cứ chờ xuất viện rồi nói sau.”

Hai tay Liên Chí Cường nắm chặt, nổi giận nói: “Đồ nghịch tử! Nghịch tử!”

Trong lòng Liên Hạo giật thót.

Cha đang mắng anh ta sao?

Một giây sau, Liên Chí Cường cố sức nói: “Thằng súc sinh Liên Hào này còn nhỏ mà đã ác độc tàn nhẫn rồi, nó gặp cha đòi du thuyền để dẫn bạn học đi chơi…Cha nghĩ rằng nó còn nhỏ, không nên phô trương quá nên không đồng ý, không ngờ nó lại dùng sức đẩy mạnh khi cha đang đi xuống cầu thang. Cha đã quá nuông chiều nó nên sinh ra một đứa vô ơn bạc nghĩa rồi!”