Sau khi Lâm đại sư nghe thấy bùa ác mộng là của Khương Nhất, cái lưng đang thẳng lên của ông ta cũng chùng xuống. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Lúc này ông ta chỉ hận không thể bịt miệng Thôi Bân lại.
Anh đừng có nói nữa!
Từ thủ đoạn hạ phù của người phụ nữ này có thể thấy được, pháp lực của cô ấy vượt xa ông ta. Bây giờ ông ta công khai tranh đoạt mối làm ăn với cô, đây không phải là cố tình làm cho mình không thoải mái sao?
Khương Nhất đi vào trong phòng, khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cô liếc nhìn thật sâu.
Âm khí rất nặng, có lệ quỷ ghé qua.
Cô ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đánh giá ông cụ Liên đang hôn mê bất tỉnh.
Ánh sáng công đức và tài vận trên người ông cụ còn mạnh hơn cả trên người Liên Hạo. Hiện tại hồn phách đã bị rút đi, ánh sáng công đức đang tràn ra ngoài, bay ra khỏi bức tường và trôi về phía xa hơn.
Chậc chậc chậc, mấy đời trước hai người này thật sự làm không ít chuyện tốt, nếu không thì hồn phách rời khỏi cơ thể, không có ánh sáng công đức che chở thì đã chết từ lâu rồi.
Lương Như nghe Thôi Bân gọi Khương Nhất là yêu nữ thì cả người càng kiêu ngạo hơn: “Liên Hạo, tôi biết rồi, cậu chỉ muốn tìm một yêu nữ giả mạo đại sư để hại chết cha mình, độc chiếm gia sản! Anh Liên, không biết anh có nghe được lời em nói không, mau tỉnh lại đi, nếu không đứa con ngoan của anh sẽ đuổi hai mẹ con chúng ta ra ngoài...”
Khương Nhất ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này...”
Cô chỉ tay vào Lương Như, không biết nên xưng hô như thế nào.
“Người đang hôn mê nằm trên giường kia là chồng của cô sao?”
Tuy trong mắt Lương Như rưng rưng nước mắt nhưng khuôn mặt lại hết sức tàn nhẫn: “Đúng thì sao? Yêu nữ, cô quản được à?”
Khương Nhất bừng tỉnh đại ngộ, ồ ~
Sau đó cô mỉm cười, còn có chút ngượng ngùng: “Liên Hạo, có mấy lời không dễ nghe cho lắm, nhưng anh cần phải đưa thêm tiền cho tôi, với cả anh thấy nói chuyện đó ở đây có tiện không?”
Trái tim Thôi Bân đập thình thịch.
Yêu nữ này có thể hạ bùa lên người ông ta chứng tỏ cô ta vẫn có chút đạo hạnh, lỡ như cô ta nhìn ra cái gì...
Ông ta hét lớn một tiếng: “Yêu nữ cô đừng có mà không biết tốt xấu, Lâm đại sư muốn ở đây làm phép cho chủ tịch Liên, tôi khuyên cô mau chóng đi ngay đi, nếu không thì ngay cả cô cũng bị xử lý luôn đấy!”
Lâm đại sư:... Đã đứng sát bên tường.
Ông là ai? Ông đang nói gì? Dù sao tôi cũng không nghe thấy.
Liên Hạo ôn hòa nhìn Khương Nhất: “Đại sư, cô không cần quan tâm đến mấy người khác, cứ nói đi đừng ngại.”
Trịnh Hiểu Phong cơ trí biết bao, còn một tay đóng cửa lại.
Khương Nhất: “Vậy tôi nói liền đây, cung vợ chồng ở đuôi mắt của nữ đồng chí này đầy đặn hơn so với mấy người phụ nữ bình thường, xem ra không chỉ có một người tình đâu. Hơn nữa trên người cô ta và ông Thôi này còn nối với nhau bằng một sợi tơ con cái nữa.”
Trịnh Hiểu Phong:...
Con mẹ nó, cũng may anh ta đã đóng cửa lại, đây đúng là một bí mật kinh thiên động địa!
Ánh mắt Lương Như hoảng loạn trong giây lát, sau đó lớn tiếng giải thích: “Cô ta nói bậy nói bạ! Liên Hạo, cậu không được tin cô ta! Anh Liên, anh mau tỉnh dậy làm chủ cho em đi, Liên Hào là con trai anh, thế mà lại bị người vu oan như vậy, em không sống nổi nữa rồi!”
Thôi Bân cũng vung nắm đấm lên, lao về phía Khương Nhất.
Khương Nhất giơ một lá bùa lên, ông ta hoảng sợ lập tức thu nắm tay lại.
Mặt mày Liên Hạo lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp lại tràn đầy uy nghiêm: “Cút hết ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người không thể tiếp tục lăn lộn ở thành phố Hoa nữa!”
Lương Như còn muốn nói thêm điều gì nhưng bị Thôi Bân dùng ánh mắt ngăn lại, bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, vẫn nên sắp xếp trước khi Liên Hạo có thời gian để ý đến bọn họ.
Hai người ngượng ngùng rời đi, Lâm đại sư chỉ có thể phi nước kiệu theo sát phía sau, chỉ thiếu chút nữa hét lên: Đừng bỏ tôi lại!
Sau khi đám người không liên quan rời đi, cả phòng trở lại yên tĩnh.
Liên Hạo mở miệng: “Làm phiền đại sư đến xem cho cha tôi!”
Nói xong, anh ta cầm lấy di động đi ra ngoài gọi điện thoại.
Cặp nam nữ chó má mèo mả gà đồng kia dám lừa gạt nhà họ Liên, nhất định anh ta phải khiến bọn họ trả giá đắt!
Đến khi Liên Hạo quay lại, Khương Nhất đang đứng trước mặt Liên Chí Cường.
Có tám đồng xu đang lơ lửng xung quanh Liên Chí Cường. Các đồng xu có ràng buộc với nhau, tạo thành một bức tường cao trong suốt. Ông cụ nằm trong bức tường này, được bao quanh bởi ánh sáng vàng rực rỡ!