Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 9: Thiệt mẹ nó đẹp trai vãi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Diệu biết Phong Tử đang cày acc phụ một thời gian rồi chỉ là cậu vẫn không hỏi nhiều. Acc chính của bọn họ cày rất sớm, khi ấy là vì xưng bá sever, cứ lo thăng cấp thôi có mấy thuộc tính vẫn chưa cày đến max đã chuyển sinh rồi, nền tảng rất bình thường, toàn là dựa vào cấp bậc với trang bị cho nên cày acc phụ là lựa chọn rất bình thường, Lâm Diệu cũng có acc phụ, rất cao cấp là đằng khác.

Lý do bán acc của Phong Tử là thiếu tiền, kết quả cầm tiền xong quay đầu liền mua trang bị cho vợ trong acc phụ của mình.

Nếu nói vế trước làm Lâm Diệu có chút khó chịu nhưng vẫn còn có thể chắp vá cùng Phong Tử duy trì quan hệ bên ngoài không có vấn đề gì thì bây giờ cảm giác của cậu chỉ có thể dùng đυ. má để hình dung, còn cạn lời hơn so với uống nhầm trà sữa biến chất nữa.

"Anh đến Thiên Cung đi," Lâm Diệu click mở trang bị thay hết thành trang bị PK, "Giúp tôi mang theo Sát nhân hương nữa."

Yên Nhiên Nhất Tiếu là một nữ Ma tộc, trong lúc PK chắc chắn không thể thiếu chủng tộc khác phụ trợ nhưng giao đấu không cách nào gϊếŧ người được, mà Hoành Đao lại là Nhân tộc, được xem như là Vương giả chủng tộc.

Sau mấy phút acc của Hoành Đao đem theo Sát nhân hương xuất hiện bên cạnh Yên Nhiên Nhất Tiếu, Lâm Diệu cúp điện thoại, gửi lời mời tổ đội, thêm Hoành Đao vào đội ngũ.

Lúc này ở Thiên Cung đang là thời gian đưa ra nhiệm vụ, không ít người đều đang đợi nhiệm vụ, Yên Nhiên Nhất Tiếu vốn là một cái acc đi đến đâu cũng có rất nhiều người ngó, bây giờ một thân trang bị PK đứng kế bên NPC tọa độ, lập tức có không ít mấy người nhàn rỗi bu lại, có người im lặng mà xem có người đã ở kênh Trước mặt mắng.

Đang mắng người đều là mấy acc cấp thấp, mấy cái acc cấp bậc cao đều không trực tiếp mắng, trong tình huống bình thường bọn họ không gϊếŧ acc nhỏ nhưng acc cùng cấp bậc mà mắng trước mặt như vậy sẽ rước lấy phiền toái rất lớn, Yên Nhiên Nhất Tiếu có lẽ sẽ giúp acc đó vĩnh viễn dừng lại ở cấp bậc trước mặt luôn, không thăng cấp nổi nữa.

Mặc cho bên người rất nhiều acc nhỏ cùng spam, mắng đến bốn phía một mảnh "****" do hệ thống tự che chắn từ thô tục, từ đầu đến cuối Yên Nhiên Nhất Tiếu chỉ đứng ở đó, không đáp lại cũng không động đậy.

Bá chủ server lâu đến thế, quần chúng vây xem đã luyện được một thân công phu hít drama cao cấp, bọn họ hiểu rất rõ, bình thường chỉ khi muốn đánh úp mới tra tọa độ, nếu chỉ là dọn dẹp* trước khi gϊếŧ BOSS đã không cần đến cổng Thiên Cung tra, bọn Nhất Tiếu sẽ tự đến luôn.

(*Gốc là 清场/ thanh tràng: theo mình hiểu là giống như dọn dẹp một chỗ để chuẩn bị đánh lộn ớ.)

Mà có thể làm acc Nhất Tiếu tự mình đi tra tọa độ trừ Hoành Đao Lập Mã không còn ai khác.

【 Đội ngũ 】 Yên Nhiên Nhất Tiếu: 000?

【 Đội ngũ 】 Hoành Đao Lập Mã: 0

Lúc mấy người đang vây xem nhìn phía sau Yên Nhiên Nhất Tiếu đang chạy về phía Khu luyện công chỉ có một người theo, hơn nữa người này còn là Hoành Đao Lập Mã, toàn bộ đều xôn xao.

Hai người không đội trời chung chói lọi của cái server này thế mà tổ đội với nhau, mọi người đều muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì.

Lâm Diệu có hơi cáu, cậu không muốn để việc này làm ồn ào quá lớn, sớm biết thế vừa nãy cậu với Hoành Đao phải chia nhau ra đến mới đúng, bây giờ acc của cậu đi quần chúng vây xem cũng đi, cậu dừng vây xem quần chúng cũng dừng luôn, giống hệt như vệ sĩ vậy.

【 Đội ngũ 】 Hoành Đao Lập Mã: Tổ đội bay đi.

【 Đội ngũ 】 Yên Nhiên Nhất Tiếu: Tui không có Tổ đội phi hành phù

【 Đội ngũ 】 Hoành Đao Lập Mã: Kẻ cuồng gϊếŧ người như chị Nhất Tiếu thế mà ra cửa lại không mang theo cái thượng phẩm thiết yếu cho việc gϊếŧ người cướp của hả? Tôi có

【 Đội ngũ 】Yên Nhiên Nhất Tiếu: Cút, lấy ra đi

Hoành Đao đưa cậu một cái Phi hành phù, Lâm Diệu chọn một cái toạ độ cách Phong Tử gần nhất bay qua, ném lại phía sau một toán người, gϊếŧ acc phụ của Phong Tử nhiều nhất chỉ cần hai phút, lúc mà mọi người tra được toạ độ chạy đến bọn họ đã thông thả rời đi rồi.

Thật trùng hợp, bọn họ vừa rơi xuống nhìn một cái liền thấy acc phụ đang đánh quái của Phong Tử cùng với cái cái người nói lắp Sữa Chua kia còn treo cái danh xưng phu thê nữa cơ.

Cậu ăn Sát nhân hương không chút do dự mà nhào tới.

Phong Tử không nghĩ rằng gã sẽ bị người khác PK, càng không nghĩ rằng là Yên Nhiên Nhất Tiếu, đoán chừng đánh chết cũng không thể tưởng tượng được chính là trong đội ngũ của Yên Nhiên Nhất Tiếu dẫn theo Hoành Đao Lập Mã.

Vào trong Chiến đấu Lâm Diệu không nương tay, cậu còn đang nén giận đây này, trực tiếp ra đại chiêu, Hoành Đao rất quen thuộc mà khống chế kỹ năng, bên kia Phong Tử chưa kịp ra tay đã bị khống chế không thể động đây rồi.

【 Chiến đấu 】 Sữa Chua Chua Chua Chua: Làm gì đấy!

【 Chiến đấu 】 Sữa Chua Chua Chua Chua: Mày thần kinh à!

【 Chiến đấu 】 Sữa Chua Chua Chua Chua: Đồ đê tiện!

【 Chiến đấu 】Sữa Chua Chua Chua Chua: Cái đồ ngu si! Tưởng là tao sợ mày chắc!

【 Chiến đấu 】Sữa Chua Chua Chua Chua: Nói chuyện đi chứ dám gϊếŧ không dám nói à!

【 Chiến đấu 】 Nghĩa Bạc Vân Thiên: Lúc em ấy gϊếŧ người không nói chuyện......

Quan Trạch ngồi trước máy vi tính vui vẻ, Phong Tử chắc là chưa hoàn hồn lại được, nói chuyện y chang thằng ngu vậy, bình thường ngạo mạn như thế mà. Có điều lúc Yên Nhiên Nhất Tiếu gϊếŧ người đúng là không nói lời nào thật, người bị gϊếŧ trong server này đều biết, cho dù là người ta xin tha cũng thế, chửi má nó cũng thế, từ đầu đến cuối không nói câu nào, gϊếŧ xong thì đi ngồi tù.

Quan Trạch cảm thấy điểm này acc Nhất Tiếu với người khác quả thật không giống nhau, có thời gian nhất định phải hỏi tại sao lại làm thế mới được, là giả ngầu hay là thao tác kĩ năng bận quá lo không nổi nhiều việc thế......

Lâm Diệu ngậm điểm tâm đắng của mẹ trong miệng, nhìn nói lắp Sữa Chua liên tục mắng người, chỉ ở trong đội ngũ đánh hai chữ, mau gϊếŧ.

Lúc cậu PK không thích nói chuyện, đặc biệt là nói với người đang mắng chửi cậu càng không nói, đây là lạc thú, lúc chửi người ta mà người ta hoàn toàn không trả lời lại rất khiến cho con người ta tức điên lên, cậu bằng lòng làm thế.

Sau hai hiệp, chiến đấu kết thúc, hai người đối diện biến mất trước mắt cậu, cậu giải tán đội ngũ, muốn bay về về chỗ WC bình thường cậu offline nhưng nữa đường bị bắt vào tù.

Cậu thở dài, gửi trò chuyện riêng cho Hoành Đao, cảm ơn nha, tôi treo máy ngồi tù đây.

Mới vừa thiết lập không nhận bất kỳ tin nhắn nào trong vòng hai phút, điện thoại đã vang lên, Lâm Diệu tưởng là Hoành Đao, nhìn cũng không nhìn liền bắt máy, không ngờ rằng lại nghe tiếng của Phong Tử: "Bà xã."

Cơn tức của Lâm Diệu vốn dĩ đã đè xuống giờ lại vọt lên: "Bà cái con mẹ mày chứ bà."

"Nghe anh giải thích, nghe anh giải thích đi, đừng cúp máy."

Phong Tử mỗi khi sốt ruột là tiếng phổ thông biến chất ngay, cái phát âm này Lâm Diệu có nghe kiểu gì cũng là cho anh chết đi, cho anh chết đi, em đừng cúp máy, cuối cùng còn nói cả tiếng Quảng Đông, cậu cắn một miếng điểm tâm vào miệng: "Con mẹ nó anh vội đi chết thế cơ mà tôi có thể không cúp à! Ngài mau treo chết đi."

"Gì cơ?" Phong Tử nghe không hiểu, lần nào hai người họ gọi điện thoại nói chuyện đều vì thói quen ngôn ngữ khác biệt cực lớn mà trở nên vô cùng vất vả, "Sữa Chua là bạn thuê nhà cùng anh, anh với cô ấy không có gì cả."

Lâm Diệu nghe lời này mà mắc cười: "Tôi quan tâm hai người có gì hay không chắc!"

"Vậy sao em lại gϊếŧ anh?" Phong Tử ngẩn người.

"Buồn cười ghê nhờ," Thật ra tính khí của Lâm Diệu đến nhanh đi cũng nhanh, nếu Phong Tử vẫn còn giả ngu giấu cậu đến giờ cậu cũng không tính sẽ xé màn mọi chuyện nhưng Phong Tử vẫn cứ là cái dáng vẻ mê mang vô tội ấy làm cho cậu nghẹn cục tức ở cổ họng không xuống nổi, "Thanh kiếm mà cái người nói lắp đó cầm trên tay, mẹ nó ở đâu ra?"

Phong Tử vừa nghe lời này đột nhiên im lặng.

Lâm Diệu đợi một lúc, thấy gã không có ý muốn nói, uống một ngụm nước: "Ngài lấy acc tôi dùng tiền tạo nên đi bán tôi cũng không so đo, ngài thiếu tiền mà, hai chúng ta quen nhau hai năm, xem là chiến hữu, số tiền này xem như tôi tặng anh nhưng anh đừng coi người khác là thằng ngu nữa, tán gái thì anh tự dùng tiền của mình mà tán, tôi đéo muốn cho anh cái cục c*t gì nữa nhá, nghe hiểu chưa!"

"Bà......" Phong Tử cuối cùng cũng mở miệng.

"Im mồm!"Lâm Diệu trung khí mười phần hung tợn mà trả lời một câu, cậu cảm giác nếu trong miệng mình đeo răng giả lúc này chắc chắn sẽ phun ra luôn.

"Diệu Diệu......."

"Đừng có ép con người văn minh như tôi phải nói đ* má với anh!"

"Xin lỗi," Phong Tử hít sâu một hơi, "Anh mượn cô ấy tiền thuê nhà mấy tháng, sau đó cô ấy nói dùng cái vũ khí kia bù là được, anh tính một chút thấy ít hơn tiền anh mượn nên mua cho cổ."

"Được rồi được rồi đó, cứ thế đi, tôi không muốn quan tâm chuyện này, chả liên quan gì tôi cả," Lâm Diệu nhìn màn hình máy tính, phát hiện Hoành Đao cũng ngồi tù ở phòng giam đối diện cậu, lúc này đang ném từng cái từng phần Mã lương qua cho cậu, cậu nhìn nhìn trên người mình, ném mấy đôi giày rơm chưa dùng hết trong nhiệm vụ hằng ngày qua đó, "Lát nữa tôi đi xin ly hôn với acc chính, ba ngày sau anh nhớ đi xác nhận, sau này anh chơi của anh tôi chơi của tôi."

"Đừng cúp!" Phong Tử đột nhiên quát lớn một tiếng.

Lâm Diệu giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, đây là Phong Tử muốn liều mạng với cậu đấy à? Cậu bình tĩnh lại, đặt chân lên ghế: "Tôi vẫn chưa nói sẽ cúp mà, sao? Muốn cãi nhau với tôi?"

"Đừng ly hôn." Thanh âm của Phong Tử từ trạng thái gào lên nháy mắt trở nên dịu dàng.

"Mắc gì?" Lâm Diệu không hiểu ra sao.

"Em chuẩn bị đem acc kết hôn với ai?" Phong Tử hỏi.

Phong Tử hỏi câu này cũng không lạ, cái game nát này không kết hôn thì đến cái nhà cũng không có, đồ không có chỗ để, kĩ năng sinh hoạt cũng không học được cho nên là dù cho có kết hôn với acc phụ của mình chứ không thể một mình.

"Anh quản tôi đấy à?"

"Là muốn cùng Hoành Đao đúng không? Em với anh ta liên quan đến nhau hồi nào vậy hả......" Cái chữ hả này của Phong Tử kéo ra rất dài, nghe có hơi uất ức.

Lâm Diệu bị hắn làm cho không biết nên nói gì, lúc đang muốn trực tiếp cúp điện thoại, Phong Tử lại bồi thêm một câu: "Đừng cùng acc của anh ta kết hôn được không? Anh không nỡ, chúng ta quen biết nhau lâu như thế, em không có chút tình cảm nào sao? Anh thật sự rất thích em á."

"Cút ngay!" Lâm Diệu dùng sức chà xát đùi mình mấy cái, cứ cảm thấy da gà toàn thân nổi lên xếp thành chồng luôn rồi, "Nếu tôi kết hôn với một cái ATM thì tôi cũng không nỡ, tình cảm chắc chắn cũng rất sâu! Ngài cũng không hỏi thử xem cái máy ATM này có vui hay không luôn đấy."

Một tiếng sau thời gian ngồi tù kết thúc, Lâm Diệu không chậm trễ trực tiếp bay đến chỗ Nguyệt Lão xin ly hôn với Thâm Thu Lạc Phong, sau đó đổi lại mật khẩu rồi offline.

Trước khi ngủ cậu cũng tắt điện thoại luôn, chuyện này không biết Phong Tử có nói với người khác không, nếu như nói ra, đêm nay phỏng chừng chưa đến 2 giờ cậu chưa ngủ được, ai cũng cảm thấy cậu với Phong Tử tình quý hơn vàng cả, nhất định cuộc gọi với tin nhắn sẽ ào ào đổ đến.

Kỳ quái chính là sau khi Hoành Đao Làm cho quan hệ giữa cậu với Phong Tử đi tong thế mà lại không gọi sang ép hôn.

"Đùa tôi đấy à," Lâm Diệu lẩm bẩm một câu, cũng không thèm quan tâm nữa, tắm xong thì bò lên giường chưa được mấy phút đã ngủ đến mắt mở không nổi.

Trước khi ngủ còn khen ngợi mình một chút, tuổi trẻ thật tốt nằm xuống là ngủ ngay.

Từ sau khi biết chủ của Cherokee chính là giám đốc mới nhậm chức của phòng thị trường Quan Trạch tiên sinh, lạc thú duy nhất vào mỗi lần chờ đèn đỏ lúc đi làm của Lâm Diệu biến thành tra tấn.

Mấy ngày liền xe của Quan Trạch rất đúng giờ mà dừng ở bên cạnh hoặc là phía sau cậu, dừng phía sau còn được cậu có thể giả vờ không quay đầu là được rồi, nhưng lúc hắn dừng bên cạnh giả vờ không thấy không dùng được, dường như Quan Trạch lại cố ý mỗi lần dừng xe bên cạnh cậu đều sẽ hạ cửa xe xuống nhìn về phía cậu bên này.

Nhìn cái mẹ gì. Bây giờ Lâm Diệu chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm mấy chữ này sau đó cười cười gật đầu với bên kia.

Lúc xuất phát cậu cũng sẽ cố ý chậm một chút để cho Cherokee đi trước sau đó mới chậm rãi lái đi, có cơ hội một cái sẽ áp sát vào bên đường nhường chỗ cho cái xe muốn vượt qua ở phía sau, cả một đường phải gọi là cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng mà mặc dù cậu cảm thấy cứ gặp Quan Trạch kiểu thế rất là khó chịu nhưng nếu ngày nào đó không gặp phải cậu lại nhìn đông nhìn tây mà tìm.

Thật ra nếu không có mấy cái chuyện vặt vãnh hồi trước, nếu không phải Quan Trạch đã có con trai rồi, cậu rất vui lòng mà tìm cách làm quen với Quan Trạch, Quan Trạch là kiểu mà cậu nhìn thấy cái là nhũn chân ấy.

Cho dù là vẻ ngoài, biểu cảm hay là dáng người, thậm chí là giọng nói mà cậu vẫn chưa nghe được mấy câu kia đều rất đúng gu của cậu.

Đáng tiếc, chàng trai như thế lại rơi vào tay người khác, lúc Lâm Diệu vào thang máy nghĩ đến chuyện này không nhịn được mà thở dài.

"Mới sáng sớm mà thở dài cái gì?" Giang Nhất Phi đứng bên cạnh cậu ăn bánh bao.

"Đừng nói chuyện," Lâm Diệu liếc nhìn cậu ta một cái, "Mau cắn mấy cái ăn cho xong đi, không có tố chất như dị."

"Buổi sáng có thể lén lười biếng nửa tiếng," Giang Nhất Phi nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng, nghẹn nửa ngày cũng chưa nói ra được nửa câu sau, cuối cùng phải đoạt lấy trà sữa trên tay Lâm Diệu uống một ngụm mới xem như là chưa nghẹn chết, "Nghe Tiểu Lý của phòng thị trường nói, hôm nay giám đốc mới đến chính thức đi làm, họp buổi sáng sẽ chào mừng một chút."

"Chính thức đi làm rồi?" Lâm Diệu thuận miệng hỏi một câu, trong lòng có hơi khó chịu nhưng cũng có sự chờ mong không thể hiểu nổi, ít nhất có thể trộm nhìn mấy cái.

"Ừm, chắc là muốn tranh thủ trước BIAE năm nay, đến lúc đấy chắc để anh ta dẫn người đi tham gia," Giang Nhất Phi trả lại trà sữa vào tay Lâm Diệu, "Mùi vị không tệ, không phải vị chua."

"Anh uống hết đi!" Cửa thang máy mở ra, Lâm Diệu nhét trà sữa lại vào tay Giang Nhất Phi, "Trà sữa có vị rau hẹ ai mà chịu nổi......"

Họp buổi sáng một tháng một lần, mỗi lần 20 phút như nhau, giám đốc Khâu trong mấy cuộc họp luôn là người không ngồi yên nổi, nếu mọi người không có gì để nói một phút cũng có thể tan họp.

"Các bạn học...... Ấy, chào mọi người, cuối tuần nghỉ ngơi thế nào rồi?" Nghe nói trước khi mở công ty giám đốc Khâu là giáo sư đại học, thói quen mở miệng là gọi bạn học vẫn không sửa lại, thường xuyên có thể nghe cô nói "vị bạn học này".

Đám người phía dưới đều vui vẻ, Lâm Diệu với Giang Nhất Phi ngồi co lại trong góc đang cúi đầu chơi di động, không chút suy nghĩ mà trả lời một câu: "Báo cáo cô, cũng tạm ạ."

"Vậy thì tốt," Khâu tổng cười, "Trước tiên, hôm nay hoan nghênh một chút giám đốc phòng thị trường mới nhậm chức của chúng ta, Quan Trạch."

Lâm Diệu vừa nghe cái tên này liền quăng điện thoại lên bàn, vỗ tay cùng với mọi người, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Quan Trạch đang đứng cạnh giám đốc Khâu.

Thiệt mẹ nó đẹp trai vãi!

Lâm Diệu hung hăng vỗ tay, vỗ tay vang dội.

Giang Nhất Phi không thể hiểu nổi mà nhìn cậu một cái: "Phải đấy, ngài phải vỗ mạnh chút nữa đi, cậu vừa tông xe vừa nói người ta là đồ thần kinh, nghe âm thanh này của cậu tay anh cũng đau."

Lâm Diệu cười hi hi mấy tiếng, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Quan Trạch.

Hôm nay Quan Trạch mặc lễ phục, dáng người thon dài cân xứng cực kỳ bắt mắt, Lâm Diệu cầm lấy di động giả vờ như không có gì chụp lén Quan Trạch mười mấy bức ảnh.

"Quan Trạch nói mấy câu không?" Giám đốc Khâu quay đầu nhìn Quan Trạch.

"Khỏi đi ạ," Quan Trạch cười, kéo ghế ngồi ở một bên, "Toàn là lời thừa thôi, làm lỡ thời gian."

"Vậy được, sáng hôm nay trước tiên nói chuyện này," Giám đốc Khâu tay chống bàn nhìn lướt qua nhân viên trước mặt cô, "Gần đây chúng ta đến không ít nhân viên, vì để càng hòa nhập vào đại gia đình này hơn nữa cũng vì đề cao ý thức hợp tác đoàn đội của chúng ta, công ty đã liên hệ trại huấn luyện mở rộng, dự định tổ chức huấn luyện mở rộng tập thể cho Bộ phận thị trường và Bộ phận thiết kế, thời gian đã được quyết định là ngày mốt."

Mở rộng huấn luyện? Lâm Diệu nhướng mày, là cắm trại dã ngoại hở? Hay là dạo chơi ngoại thành?
« Chương TrướcChương Tiếp »