Chương 8: Duyên phận sâu như rãnh biển

"Uống yến mạch bị nhiệt đấy." Quan Trạch lấy một ly cafe, nhìn thoáng qua cái người đang trừng hắn vẫn chưa hoàn hồn lại được, xoay người rời khỏi pantry room.

Đồ thần kinh? Quan Trạch cười cười, hôm đấy đúng là có hơi thần kinh thật.

Vốn dĩ hắn muốn hỏi thằng nhóc kia một chút xem xe đã bị đυ.ng thành dạng gì rồi nhưng xét đến khả năng sẽ làm cho thằng nhóc kia xấu hổ nên cuối cùng vẫn không mở miệng.

"Chị vừa gọi anh ta là gì?" Lâm Diệu cuối cùng cũng tỉnh lại, chạy nhanh đến hỏi cô gái ở phòng thị trường, "Cái người mới nãy ấy, giám đốc Quan?"

"Ừm," Cô gái nở nụ cười, đôi mắt cong cong, "Giám đốc phòng thị trường mới đến, tên Quan Trạch nhìn rất nam tính đúng không? Ôi phòng thị trường chúng tôi cuối cùng đi làm cũng có được chút kí©h thí©ɧ rồi, toàn mấy gương mặt cũ nhìn riết phiền luôn."

"Anh ta là giám đốc mới đến của phòng thị trường?" Lâm Diệu cảm thấy tròng mắt của mình cũng sắp nhảy ra đến nơi rồi, cậu nhanh chóng đặt cái cốc xuống, đè đè hai mắt.

"Vẫn chưa chính thức nhậm chức, hôm nay chỉ đến làm quen chút thôi," Cô gái bưng yến mạch đã nấu xong, "Chắc là tháng sau ấy, chị Đường nói người này giám đốc Khâu vất vả lắm mới đào đến được, tôi vào trước nhé."

Giang Nhất Phi duỗi người: "Ái chà cái vị trí giám đốc này cuối cùng cũng được bổ nhiệm rồi, để trống cũng mấy tháng rồi mà."

"Sau này em không đến phòng thị trường được nữa rồi." Lâm Diệu thở dài, uống hết cafe còn dư lại trong cốc.

"Sao thế?"

"Cái vị đυ.ng xe em mới nói ấy, biết là ai hông?"

Giang Nhất Phi ngẩn người nhìn thoáng qua cửa pantry room sau đó đè thấp giọng: "Không thể nào, không phải là giám đốc Quan đó chứ?"

"Là anh ta đó!" Lâm Diệu cũng hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Duyên phận đó! Anh Giang ơi anh biết cái gì gọi là duyên phận hông hả?"

"Duyên phận không phải là cái người đυ.ng xe với cậu là giám đốc mới đến," Giang Nhất Phi bi thương nhìn cậu, "Duyên phận chính là lúc cậu nói giám đốc mới đến là đồ thần kinh thì người ta đứng ngay phía sau cậu......"

"Em không sống nữa," Lâm Diệu cụp đuôi ủ rũ mà ra khỏi pantry room, duyên phận đâu chỉ mỗi chuyện này, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cậu với cái tên Quan Trạch này duyên phận quả thật sâu như rãnh biển mà.

Lúc tan làm Lâm Diệu không lập tức đi ngay, cậu không muốn ra lúc nhiều người thế này, chủ yếu vẫn không muốn đυ.ng mặt Quan Trạch, xấu hổ lắm luôn.

Mãi cho đến khi chỉ còn lại mấy đồng nghiệp đang tăng ca, người đều đã đi hết rồi cậu mới chậm rì rì thu dọn đồ đạt đi ra chờ thang máy.

Mới vừa ấn nút, thang máy mới đi đến tầng 3 cậu đột nhiên nghe được tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Quan Trạch vừa nghịch điện thoại vừa đi lại đây.

Cái người này thế mà tan làm không như bình thường! Lâm Diệu hối hận đến ruột gan sắp run rẩy luôn, sớm biết thế này cũng có thể đυ.ng mặt anh ta, vừa tan làm cậu nên đi ngay cho rồi. Nếu có đυ.ng phải ở trong một đám người cũng sẽ không giống như bây giờ hai người họ đứng trên một cái hành lang mà khó chịu.

Quan Trạch không chú ý đến cậu nhìn chầm chầm điện thoại, Lâm Diệu do dự một lúc thì chào hỏi: "Giám đốc Quan giờ mới về ạ?"

"Ừm." Quan Trạch trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy cậu thì nụ cười trên khóe miệng kéo ra, không biết tại sao bây giờ lần nào thấy thằng nhóc này là hắn liền thấy mắc cười.

Lâm Diệu rất bất mãn với cái đức hạnh nhìn thấy cậu là vui vẻ không thôi của người này nhưng xét đến cậu phải liên kết chặt chẽ với bộ phận thị trường trong thời gian dài cậu nên cậu chỉ có thể quay đầu giả vờ không thấy, nhìn chằm chằm nút thang máy.

"Bộ phận thiết kế hả?" Quan Trạch bỏ điện thoại lại vào túi.

"Vâng," Lâm Diệu gật đầu, nghĩ chút lại bổ sung một câu, "Tôi tên Lâm Diệu."

Quan Trạch ừm một tiếng không nói gì nữa, Lâm Diệu cũng không lên tiếng.

Cậu phát hiện giọng của Quan Trạch rất êm tai, cậu cảm thấy giống giọng của Hoành Đao một cách kỳ diệu. Chỉ là giọng của Quan Trạch trầm hơn, nghe thấy có hơi nhũn chân, đáng tiếc con trai Quan Trạch đã lớn thế rồi.

Nếu như Hoành Đao lớn lên giống Quan Trạch thế này, vậy cậu có thể cân nhắc ly hôn với Phong Tử để gả cho Hoành Đao.

Thang máy cuối cùng cũng lên đây, lúc cửa thang máy mở ra cậu đứng sang một bên nhường đường, theo sau Quan Trạch vào thang máy.

Hai người vẫn im lặng như cũ, Lâm Diệu cảm thấy mồ hôi của mình sắp rơi xuống luôn rồi, nghĩ đến việc hai người bọn họ trầm mặc xuống bãi đỗ xe, trầm mặc đi qua hành lang bãi đỗ xe, trầm mặc mà tìm được xe của từng người, ghê nhất là có thể sẽ đi cùng một phương hướng......

Cậu quyết định đánh vỡ sự im lặng này, thế cũng quá khó chịu rồi.

"Xe của anh...... không có sao chứ?" Cậu dùng dư quang nhìn lướt qua Quan Trạch.

"Không sao." Quan Trạch trả lời rất ngắn gọn, nói xong hai người lại im lặng một lần nữa.

"Hôm đó tôi có uống chút rượu, thật ngại quá." Lâm Diệu vẫn còn giãy giụa nói một câu.

"Không sao."

Được rồi, im mồm thôi.

Lâm Diệu không nói nữa, nhìn dáng vẻ của người này không giống như là đang khoe khoang, chắc là trời sinh ít nói, với cái đức hạnh này lại còn giám đốc phòng thị trường nữa cơ, ba câu không đến mười chữ có thể làm cho khách hàng khóc thét luôn.

Đi vào bãi đỗ xe, Quan Trạch nhìn Lâm Diệu giống như chạy trốn mà chạy như bay về phía Xiali, hắn thả chậm bước chân, xe của hắn đậu ngay phía sau Xiali, với cái dáng vẻ này của Lâm Diệu nếu như mình cũng đi qua đó chắc có thể khiến cho cậu ta gấp đến độ đâm vào cột luôn.

"Giám đốc Quan, tôi đi trước đây." Lúc Lâm Diệu lái xe ngang qua người hắn thì hét lên một tiếng.

"Tạm biệt." Quan Trạch cười cười, thấy tấm vải vàng cậu ném ở ghế sau, nhanh chóng quay mặt đi để tránh không cẩn thận lại cười nữa.

Quan Trạch ngồi ở trong xe cũng không khởi động, trước tiên hút điếu thuốc lấy điện thoại ra nhìn một hồi.

Điện thoại có mấy tin nhắn của Ninh Quyên, hồi sáng gửi đến nói là muốn về nước hỏi ý kiến của hắn. Cả ngày hắn cũng chưa trả lời, cho đến bây giờ hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nếu trực tiếp bảo Ninh Quyên không cần về cô ấy khẳng định sẽ không vui, hơn nữa hắn cũng không có lí do để ngăn cản Ninh Quyên về nước nhưng trong lòng hắn thật sự không hy vọng cô ấy quay về.

Ngồi có mười phút hơn, đắn đo nữa ngày hắn trả lời Ninh Quyên một tin: Ở bên đấy không phải vẫn tốt hả? Chuyện này em nên suy nghĩ thật kỹ.

Hắn ném điện thoại lên ghế phó lái, khởi động xe, còn chưa lái ra bãi đỗ xe tin nhắn Ninh Quyên đã gửi đến có cảm giác như vẫn luôn cầm điện thoại chờ hắn.

Em đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn là có thứ mà em không bỏ được, chắc anh hiểu mà, cho nên em muốn trở về.

Tin nhắn này của Ninh Quyên khiến lông mày Quan Trạch nhíu lại thành một đường, lơ đễnh suýt chút nữa đυ.ng phải cây cột ở lối ra.

Hắn thật sự rất muốn trả lời một câu anh không hiểu, nhưng lại sợ Ninh Quyên dứt khoát làm rõ mọi chuyện khiến cho mọi người đều khó xử. Ninh Quyên đối với hắn mà nói là một người rất quan trọng, em gái, bạn bè, thậm chí nói là ân nhân cũng không ngoa, nhưng cho dù có thế nào thì cũng không phải là người mà hắn không bỏ được.

Hắn không trả lời nữa, cho đến khi vào nhà cũng không nhận được thêm tin nhắn nào của Ninh Quyên, cuối cùng hắn cũng thở phào. Vừa về đến nhà là hắn vừa đi vào phòng tắm vừa cởϊ qυầи áo, lúc đang cởϊ qυầи thì điện thoại vang lên, hắn bị dọa giật mình, một chân còn đang vướng lại trong quần hắn đứng không vững trực tiếp bổ nhào về phía cửa phòng tắm rồi quỳ gối trên mặt đất luôn.

"Đ* má!" Quan Trạch vịnh khung cửa, bất đắc dĩ nhìn bản thân đang chật vật trong gương của phòng tắm, "Miễn lễ, bình thân đi."

Là Khâu Giai Vũ gọi đến, điện thoại vừa kết nối đã nghe được giọng nói cao hưng phấn của cô nhóc, còn bị vỡ tiếng nữa: "Chú! Chú Quan ơi! Chú Quan Trạch ơi! Chú cả ơi!"

"Đợi tí, dừng lại," Quan Trạch nhanh chóng ngăn cô bé lại, "Chú là được rồi, không phần phải nâng bối phận lên tận chú cả đâu."

"Chú Quan thân yêu ơi," Khâu Giai Vũ tiếp tục gọi, "Là chú đúng hông? Là chú mua acc của Phong Tử đúng hông! Hôm nay nghe nói Phong Tử bán acc rồi, trên kênh thế giới bị spam luôn rồi, đều nói bọn họ xong đời rồi!"

"Ai nói?" Quan Trạch nhíu mày, hắn mua acc của Phong Tử không nói với ai hết, cái acc nát này hắn căn bản không thèm, hắn mua acc của Phong Tử chỉ vì chuyện phía sau thôi.

"Không biết, đều đồn thế á, không có acc Phong Tử người của bang kia xong đời rồi!" Khâu Giai Vũ vẫn rất là hưng phấn, vẫn luôn la hét.

Quan Trạch mơ hồ nghe được tiếng Khâu Việt Linh bên kia đang gọi con gái ăn cơm: "Con ăn cơm rồi làm bài tập đi."

Quan Trạch cúp điện thoại, lục lọi ra một gói bánh quy tùy tiện ăn mấy miếng, ngày nào cũng ăn mì gói chán rồi. Bánh quy ăn được mấy miếng cũng mất ngon, vì thế hắn lấy sữa bò vừa mua ở siêu thị dưới lầu uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống đột nhiên nhớ đến cốc trà sữa vị chua của Lâm Diệu, nhanh chóng che miệng nuốt sữa bò xuống sau đó cười mấy tiếng.

Không ngờ rằng có người có vị giác không nhạy hơn mình nữa.

Ngồi trên sofa nhìn tư liệu của công ty Khâu Việt Linh một chốc, Quan Trạch cảm thấy mí mắt sắp đánh nhau, ngước mắt nhìn thời gian còn chưa đến 10 giờ.

Hắn duỗi người mở máy tính, định online game đi dạo.

Vừa mới online hình ảnh còn chưa hiện lên hết thì hắn nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, nhấn mở ra là acc phụ gửi, tên là Nghĩa Bạc Vân Thiên.

Đây là acc phụ của Phong Tử, rất phù hợp với phong cách đại hiệp mà Phong Tử luôn khổ tâm tạo ra.

【 Trò chuyện riêng 】 Nghĩa Bạc Vân Thiên: Hôm đấy có phải anh nói chỉ cần trang bị với thú triệu hoán trên acc không cần acc đúng không?

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Phải, cậu nói không cần

【 Trò chuyện riêng 】 Nghĩa Bạc Vân Thiên: Bây giờ cần rồi, trả lại acc cho tôi đi.

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Tại sao?

【 Trò chuyện riêng 】 Nghĩa Bạc Vân Thiên: Bang của bọn tôi không thể không có cái acc này, với cả không phải anh nói không cần hả?

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Ngài để ý cái acc nát này của mình ghê nhỉ

【 Trò chuyện riêng 】 Nghĩa Bạc Vân Thiên: Anh mua acc của tôi không phải cũng nhắm vào tiếng tăm của acc tôi thôi sao

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Không phải đâu nhé, muốn thì cậu cứ lên acc đi, tôi có đổi mật khẩu đâu.

Phong Tử không nói gì nữa, một lúc sau Quan Trạch thấy acc Thâm Thu Lạc Phong kia online, hắn cười cười, hắn mua acc thật sự không phải vì nhắm vào cái gọi là tiếng tăm của Phong Tử, tên nhóc này đánh giá cao bản thân quá rồi, đây cũng là nguyên nhân mà Quan Trạch ngứa mắt nhất, giả vờ ghê thật.

Thật ra Quan Trạch nhìn ra cái bang kia có thể xưng bá server lâu như thế là dựa vào Yên Nhiên Nhất Tiếu.

Nhất Tiếu tuy bá đạo nhưng ở chung với người mình rất biết cư xử, nhân duyên không tồi. Còn Phong Tử, chẳng qua là vì Nhất Tiếu không muốn tự mình ra mặt làm lão đại mà nâng lên thôi.

Nghĩ đến Nhất Tiếu, Quan Trạch lấy điện thoại ra do dự một lúc, gọi điện thoại sang.

"Ai đấy?" Bên kia truyền đến một giọng nói mơ hồ.

"Chị Tiếu," Quan Trạch cười cười, "Ăn khuya chưa?"

"Chưa, đang ăn độc đây này." Nghe tiếng của Nhất Tiếu hình như là đang lên lầu, "Chuyện gì thế?"

"Nói chuyện chút."

"Nói chuyện Biến Sắc La Sát Nữ của tui hở? Anh nghĩ thông suốt rồi hả?"

"Vậy nói chuyện acc của cậu gả cho tôi trước đi "

"Anh đừng làm khó tui nữa mà đại ca, chuyện này động tĩnh lớn quá rồi, tui với Phong Tử lại quen biết nhau lâu thế, dù sao cũng phải giữ lại mặt mũi cho anh ta chứ, anh ta cũng không phải là không chơi nữa," Lâm Diệu ngồi trước máy tính, nhìn thấy acc của Phong Tử gửi tin nhắn cho cậu, cậu ngẩn người, "Anh đưa acc cho Phong Tử á?"

"Ừm, acc nát thế tôi giữ cũng vô dụng."

Lâm Diệu lập tức cảm thấy rất sầu muộn, cậu buông miếng điểm tâm ngọt mẹ làm cho cậu ăn khuya xuống: "Đại ca ơi, anh có thể đưa acc cho anh ta thế rồi, anh nói xem tại sao anh lại không bán La Sát cho tôi vậy hở?"

"Nói chuyện khác đi." Hoành Đao không trả lời vấn đề của cậu.

Lâm Diệu rất không biết làm sao, chỉ đành bắt đầu nói chuyện tào lao với hắn.

Hai người bắt đầu nói từ lúc làm thằng ngốc lúc mới chơi game, đem chuyện xưng bá server của bọn họ xả ra luôn, Hoành Đao nói không nhiều lắm nhưng mỗi lần đáp lại đều rất đúng chỗ, làm cho người ta cảm thấy nói chuyện rất thoải mái.

Lúc Lâm Diệu đang nói chuyện vui vẻ thì nhìn qua thời gian bên góc phải màn hình máy tính, ngẩn người, vẫn chưa có cảm giác gì mà đã nói chuyện với nhau một tiếng rồi á? Lần đầu tiên cậu nói chuyện với một người bạn trong game mà hăng say vậy đó, hơn nữa người này hơn tuần trước vẫn còn là đối thủ một mất một còn của cậu, lầm nào nhìn thấy tên đều có thể làm cậu muốn nhào vào mắng mỏ giáo dục hồi hồi.

Thần kỳ ghê luôn ớ.

Lâm Diệu lấy miếng điểm tâm ngọt không rõ là gì trên bàn cắn một miếng lại buông xuống, cuộc đời của mẹ có thể làm điểm tâm ngọt ra cái vị đắng thế này thật không dễ gì.

Thật ra đào lại mấy cái ân ân oán oán lúc trước với Hoành Đao, Lâm Diệu phát hiện người này có thể coi như không tệ, cậu chơi game chung Phong tử hai năm, cũng gọi không ít cuộc điện thoại nhưng trước giờ vẫn chưa từng nói chuyện với Phong Tử tận 1 tiếng, cảm giác không có gì để nói ấy.

"Vừa nãy nói đến đâu rồi?" Lâm Diệu hoàn hồn quên luôn mình muốn nói cái gì.

"Mấy cậu đi đến tổng bộ công ty game tụ lại gây rối." Hoành Đao nhắc một câu.

"Cũng không phải là gây rối, là acc của Nhu Tình bị trộm cũng không lấy về được, bọn tui chỉ cần một lời giải thích thôi," Lâm Diệu nghĩ nghĩ, "Đó là chuyện trước khi tui chuẩn bị đi thực tập hồi năm tư á."

"Cậu đi làm rồi?" Hoành Đao có hơi không ngờ.

"Ừm, mới vừa đi làm mấy tháng á, anh thì sao?"

"Lâu rồi."

"Nhìn ra rồi, cơ sở kinh tế chắc là không tệ lắm nhỉ, tiêu 2 vạn mua cái acc rách kia của Phong Tử, cho không tui tui cũng không thèm." Lâm Diệu chậc một tiếng, nhìn trang bị của Hoành Đao là biết người này có tiền ngay.

"La Sát Nữ tặng cậu, muốn không?" Hoành Đao hỏi.

"Muốn chứ." Lâm Diệu trả lời không chút suy nghĩ.

"Kết hôn."

"Hả......" Lâm Diệu ngã xuống ghế một cái, cậu thật sự không hiểu nổi tại sao Hoành Đao lại chấp nhất như thế, "Đại ca ơi anh đừng thế được không, coi như tui phải ly hôn với Phong Tử thật động tĩnh sẽ rất lớn luôn á, rồi lại kết hôn với acc của anh nữa, tui sẽ bị bạn bè xa lánh, tui không tìm không được lí do để làm chuyện này á."

"Đồ trên acc cậu ta đều do cậu mua nhỉ?" Hoành Đao chầm chậm nói một cậu.

"Sao anh biết?" Lâm Diệu ngồi thẳng lưng một chút, chuyện tiền bạc của cậu với Phong Tử không có mấy người biết, vì giữ mặt mũi cho Phong Tử cậu vẫn không kể với người khác chuyện này, cậu chơi game chỉ mong vui vẻ thôi, kéo chuyện này lên không vui miếng nào. Hơn nữa lúc còn đi học cảm giác đối với tiền cũng không quá lớn, sau khi đi làm tiền lương được nhận không nhiều bao nhiêu so với tiền tiêu vặt lúc trước cậu mới bắt đầu tiết kiệm.

"Ngày thường Phong Tử tiêu tiền rất hào phóng, loại người ngày chính là cho dù không chơi cũng không đến mức bán acc, vừa nhìn là biết tiền mà bình thường xài không phải của mình rồi," Hoành Đao cười cười, "Lý do này còn chưa đủ để cậu trở mặt với cậu ta hả?"

"Đại ca ơi, cái chuyện coi tiền như rác này lâu lắm rồi giờ nói ra tui có hơi mất mặt ấy." Lâm Diệu hít hít mũi.

Hoành Đao không nói gì, Lâm Diệu nghe thấy tiếng hắn ấn bàn phím, một lúc sau hắn mới nói một câu: "Xem ra lý do ấy không đủ nặng, tôi đây tìm giúp cậu thêm chút nữa, tra cái tọa độ acc này đi, Sữa Chua Chua Chua Chua."

"Anh nói lắp rồi đấy à."

"Bốn chữ chua, tìm đi, lại tra tọa độ acc phụ của Phong Tử nữa."

Lâm Diệu hơi do dự, không biết Hoành Đao có ý gì nhưng vẫn đến Thiên Cung tra tọa độ của cái Sữa Chua nói lắp này, hiển thị đang ở một khu luyện công cấp thấp nào đó, lại đi tra tọa độ của Nghĩa Bạc Vân Thiên, giống nhau luôn.

"Hai acc ở cùng một chỗ, sao thế?" Lâm Diệu không hiểu.

"Sau khi Phong Tử bán acc cho tôi thì mua một Tiên Khí từ chỗ bạn của tôi, cậu ta chuyển khoản trả tiền, acc Sữa Chua đến giao dịch," Hoành Đao không nhanh không chậm mà nói, "Sữa Chua là vợ của Nghĩa Bạc Vân Thiên."

Tay cầm chuột của Lâm Diệu cứng lại.

"Đủ chưa?" Trong thanh âm của Hoành Đao mang theo ý cười.