Chương 10: Hư hỏng ghê!

Buổi tối lúc nhận được điện thoại của Hoành Đao cậu đang ngồi xếp bằng trước máy tính tra cứu nội dung huấn luyện mở rộng, bộ phận thiết kế có mười hai người muốn tham gia, chủ yếu đều là người mới với người trẻ tuổi, phòng thị trường bên kia cậu không rõ lắm, có điều Quan Trạch chắc chắn sẽ đi.

Cậu vẫn luôn cho rằng huấn luyện mở rộng giống như đi chơi vậy chắc chắn là rất thú vị, trước kia lúc đi khu vui chơi cỡ lớn nào đó nghe đâu có rất nhiều cơ sở mở rộng huấn luyện. Lúc ấy cậu ngó lại nghiên cứu thử, cảm giác chính là một chỗ để chơi, kiểu bò qua lưới nhảy qua cầu gì gì đó, mặc dù nhìn có hơi nhạt nhẽo nhưng nếu có thể không cần đi làm hai ngày để đi dạo chơi chút cũng xem như không tệ.

Vốn là cậu tra chi tiết của hạng mục huấn luyện xíu, chăm chỉ tìm tòi mục đích là xem thử xem có cái hạng mục dung tục nào có thể làm cho cậu với Quan Trạch tiếp xúc gần gũi một chút không, không dụ dỗ đàn ông đã có con trai, lén lút rờ xíu cũng được.

Không ngờ rằng tra rồi mới phát hiện, bình thường tiến hành mấy cái huấn luyện đấy nó quả thật nhàm chán đến cùng cực, nhiều lúc cũng chỉ ngồi đấy hoặc là đứng vây quanh một cái vòng gì đó, còn đều cũng là một đám người ở cùng một chỗ, cũng phải, người ta gọi cái này là huấn luyện mở rộng đoàn thể mà, cũng không có gọi huấn luyện mở rộng hai người sờ nhau đâu.

Cho nên lúc cậu nghe điện thoại có hơi sầu: "Ai ớ........"

"Ly hôn với acc Phong Tử chưa?" Giọng của Hoành Đao truyền ra.

Lâm Diệu rất vui lòng nghe điện thoại của Hoành Đao, giọng của Hoành Đao với Quan Trạch có mấy phần giống nhau, không biết có phải bởi vì giọng Hoành Đao đã truyền qua điện thoại bằng một cách kỳ diệu nào đó không mà nghe có hơi từ tính, dù sao cậu cũng rất bằng lòng nghe.

"Tui xin rồi nhưng Phong Tử từ chối." Lâm Diệu cầm điếu thuốc ra khỏi phòng, đi từ từ lên sân thượng.

Trong cái game này khó chịu nhất chính là một người xin ly hôn đến tận ba ngày sau mới có thể xác nhận, trong lúc này hệ thống sẽ gửi tin nhắn xác nhận cho "bạn đời", nếu người ta lựa chọn từ chối ly hôn thì sẽ hủy bỏ, lại xin thêm lần nữa, ba lần như thế mới có thể cưỡng chế ly hôn, Phong Tử đang kéo dài thời gian.

"Cậu biết mật khẩu acc cậu ta không?" Hoành Đao nghĩ nghĩ, "Xin thêm lần nữa đi, đến lúc ấy đổi mật khẩu lên xác nhận xong rồi đổi lại."

"......Anh lợi hại ghê," Lâm Diệu cảm thán một câu, đứng trên sân thượng cầm điếu thuốc rít một hơi, lại quay đầu nhìn cầu thang, cậu không muốn mẹ nhìn thấy cậu hút thuốc, "Có điều anh gấp cái gì, chuyện này cũng có mấy ngày nữa đâu."

"Tôi muốn xem kịch." Hoành Đao thẳng thắng trả lời.

Lâm Diệu há miệng không nói nên lời, lời này quả thật không sai, màn kịch này đáng xem.

Thật ra mấy ngày nay cậu cũng chưa dám online, chuyện cậu muốn ly hôn với Phong Tử đã truyền ra ngoài rồi, này vẫn là chuyện nhỏ, quan trọng là Phong Tử không biết sao mà cứ cho rằng cậu với Hoành Đao sẽ kết hôn, cũng gieo cái chuyện này ra luôn.

Lâm Diệu chơi chung với bang cũng được hai năm coi như là bạn bè "vào sinh ra tử" cuối cùng lại trở thành cái loại "phản bội" luôn rồi, mỗi lần online đều bị người ta dò hỏi liền liền cùng với dạy dỗ cậu vô cùng mệt óc nên dứt khoát không online luôn, mệt tim, gánh không nổi loại công kích thay phiên nhau đến từ bạn bè cùng chơi mấy năm này.

"Bạn của anh biết anh muốn cưới Nhất Tiếu không?" Lâm Diệu dựa vào lan can sân thượng, nhìn ánh đèn nơi xa, cực kì tâm trạng.

"Vốn không biết, Phong Tử tuyên truyền giúp tôi giờ biết hết rồi." Hoành Đao nói ra rất nhẹ nhàng.

"Phản ứng thế nào?" Lâm Diệu hơi tò mò.

"Tuyệt giao."

"Mấy người tuyệt giao?"

"Hỏi ngược lại đi."

Lâm Diệu ngẩn người: "Có mấy người không tuyệt giao?"

"Trừ mấy cái acc nhỏ ra đều tuyệt giao hết." Hoành Đao cười cười.

Lâm Diệu dùng sức ấn tai nghe lên lỗ tai, lúc Hoành Đao cười lên giọng có chút trầm thấp, rất gợi cảm, cậu cảm thấy bụng dưới mình nóng lên một trận, trong lòng thầm mắng một câu, Lâm Diệu con mẹ nó mày động dục đấy à, bớ lấy ai cũng phóng túng như thế.

"Chúng bạn xa lánh rồi anh Đao ơi." Lâm Diệu hít sâu một hơi chậm rãi nói.

"Cho nên bắt buộc phải tìm về trên người cậu," Hoành Đao không nhanh không chậm nói, "Cậu cũng phải giống tôi mới được, đám người trong bang của cậu giải tán tôi mới thoải mái."

"Anh đúng là nham hiểm ghê." Lâm Diệu chậc một tiếng.

"Ai bảo cậu với Phong Tử cứ nhìn chằm chằm tôi mà gϊếŧ một năm chứ." Hoành Đao cười cười.

"Ai bảo anh không có việc gì làm cứ chạy đi đối nghịch với ông đây chứ! Không gϊếŧ đến phế acc anh luôn là đã không tệ rồi đấy." Lâm Diệu nghĩ đến chuyện trước kia liền nhịn không được mà liếʍ liếʍ răng, bây giờ mình thế mà cùng đối thủ một mất một còn nói chuyện vui vẻ như thế, còn suy nghĩ bậy bạ với giọng của người ta nữa.

"Cậu thử phế đi." Trong giọng nói Hoành Đao rõ ràng là khinh bỉ.

"Chờ anh bán lại La Sát cho tui rồi tui phế acc anh đến khi anh ôm chân tui khóc luôn." Lâm Diệu đặt một chân lên lan can vỗ vỗ, tượng tượng đến dáng vẻ Hoành Đao ôm chân cậu khóc cầu xin cậu cho anh ta thăng cấp trong lòng cậu lập tức nhộn nhạo.

"Kết hôn rồi, không chỉ La Sát là của cậu, mấy con sủng vật khác trên acc cũng là của cậu."

"Ôi lại quay về chuyện này rồi, ngài thật sự là không sợ chuyện này ầm ĩ lớn hơn mà."

"Chính là muốn ầm ĩ lớn hơn đó," Hoành Đao chẳng để ý nói, "Phong Tử nhất định phải mất mặt, tôi giúp cậu ta."

Lâm Diệu nhớ đến lần trước bọn họ gϊếŧ Hoành Đao, Hoành Đao nói cái câu "mày sẽ hối hận" ấy, nếu là vậy thật mặt mũi của Phong Tử sẽ hoàn toàn mất hết, gã ta luôn lấy phu thê tam thế làm trọng lượng tiêu chuẩn cho cái danh lão đại trọng tình trọng nghĩa ấy, ầm ĩ như thế phỏng chừng đến acc phụ gã cũng không có mặt mũi để chơi.

Có điều bây giờ Lâm Diệu cũng không định giữ lại mặt mũi gì cho Phong Tử, mấy cái chuyện liên tiếp này Phong Tử thiếu điều làm trước mặt cậu thôi, cậu im lặng một lúc, hỏi một câu cực kỳ vô sỉ: "Anh trông thế nào?"

Hoành Đao bên kia rõ là ngớ người một chút, vài giây sau mới nói một câu: "Cũng được."

Thật ra Lâm Diệu hỏi xong là hối hận ngay, hai thằng con trai với nhau mà hỏi cái này, ai cũng thấy cậu như thằng thần kinh ấy, cũng may Hoành Đao không biết là không nghĩ đến hay là không để ý, trả lời vẫn rất bình tĩnh.

"Tui hỏi chơi thôi." Đầu óc của cậu xoay chuyển, lạy ông tôi ở bụi này mà bổ sung một câu, nói xong cái muốn bỏ điện thoại vào miệng nhai luôn.

"Ừm." Chắc là Hoành Đao không biết trả lời thế nào chỉ có thể lên tiếng như thế.

"À cái đấy, khi nào tôi ly hôn với Phong Tử thì nói với anh nhé." Lâm Diệu nói xong không chờ Hoành Đao trả lời đã cúp điện thoại.

Không chỉ mỗi Lâm Diệu xem huấn huyện mở rộng thành cắm trại huấn luyện, lúc tập hợp không ít người trong công ty đều là cái dáng vẻ đi dạo chơi ngoại thành, trong balo của mấy cô gái đều là đồ ăn.

Xe của công ty ngồi không hết người vì thế xe giám đốc Khâu và Quan Trạch với cả giám đốc Bộ phận thiết kế của bọn họ đều phải chở thêm một đám người, Lâm Diệu nghe nói đi đến trại huấn luyện phải lái xe hai ba tiếng đồng hồ là cậu quay đầu đi vào trong toà nhà đi WC, lúc trở ra trên xe đã ngồi đây người rồi.

"Lâm Diệu," Một cô gái từ trên Cherokee của Quan Trạch thò đầu ra kêu cậu, "Ở đây có chỗ này."

"Ò," Lâm Diệu chạy chậm qua đó, nhìn thoáng qua dấu vết bị đâm trên đầu xe, người này được ghê thế mà không sửa xe luôn.

Đi đến cạnh xe kéo cửa ra cậu liền sửng sốt, ghế sau của xe ngồi ba cô gái tuy là đều rất gầy, nếu Lâm Diệu thật sự muốn chen cũng có thể chen vào nhưng ngồi với một đám con gái cậu thật sự không chịu nổi: "Mấy chị thế này cũng quá tải rồi, chú cảnh sát giao thông chút nữa sẽ dạy dỗ mấy chị đó."

"Chả sao đâu, có cảnh sát giao thông thì bọn này nằm xuống hai người là được rồi." Một cô gái vừa ăn táo vừa nói.

"Vậy được, nói đi là em ngồi lên đùi mấy chị hay là mấy chị ngồi lên đùi em?" Lâm Diệu có hơi bất đắc dĩ.

Chủ quản Vu ngồi ở ghế phó lái mở cửa xuống xe: "Lâm Diệu cậu lên đây ngồi đi."

Lâm Diệu thở phào, ngồi vào ghế phó lái, trong lòng còn rất thích, không cần quay đầu chỉ cần dùng khoé mắt quét qua là có thể nhìn thấy Quan Trạch trong trang phục thoải mái, vị trí này cũng không tệ lắm nhơ.

Cả đường đi Lâm Diệu cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn giả ngủ nhìn về hướng Quan Trạch, góc nghiêng của Quan Trạch không tệ, biểu cảm trên mặt có chút lười nhát cũng rất ưa nhìn. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là mấy cô gái ở ghế sao vẫn luôn nói chuyện ríu rít, ồn ào đến não Lâm Diệu cũng đau luôn, cậu thật sự không nghĩ ra miệng mấy cô ấy đang ăn rồi mọc đâu ra một cái nữa để mà nói thế.

"Ối, giám đốc Quan đó là ảnh của con trai anh hả?" Một cô gái ở phía sau hô một câu.

"Hử?" Quan Trạch nghiêng đầu nhìn thấy tấm ảnh treo ở kính chiếu hậu mà cô gái chỉ, là hình Lục Đằng cười đến cả gương mặt đều nhăn lại, hắn gật đầu, "Ừm, là con trai tôi."

"Anh kết hôn rồi hả?" Cô gái giật mình mà hỏi một câu, trong giọng nói toàn là thất vọng không hề che giấu.

Quan Trạch cười không nói gì.

"Đàn ông ba mươi tuổi kết hôn cũng rất bình thường mà." Chủ quản Vu nói một câu.

"Đúng là thế nhưng có con trai lớn như thế mà, ôi mười mấy năm trước đã chẳng có chuyện của chúng ta rồi." Cô gái rất chán nản mà bỏ một viên xí muội vào miệng.

"Ở đây còn một anh đẹp trai chưa kết hôn mà!" Chủ quản Vu vỗ vai Lâm Diệu.

Lâm Diệu vừa thống khổ vì chuyện Quan Trạch đã kết hôn sinh con vừa ăn ô liu, bị chủ quản Vu nói vậy thiếu chút nữa đã trực tiếp nuốt luôn quả ô liu vào: "Em....."

"Lâm Diệu quá nhỏ, 22?, 23? Còn không lớn bằng em nữa."

"Em còn đang lớn." Lâm Diệu không có lời nào để nói đành phải tiếp một câu rồi tiếp tục ăn ô liu.

Xe vẫn luôn chạy đến trại huấn luyện, Lâm Diệu cũng không có cơ hội nói câu nào với Quan Trạch, cả đường ngồi ăn ô liu, ăn đến miệng cũng chát luôn rồi, người này nói ít ghê luôn, hỏi một câu mà có thể đáp "ừm" vậy xem như bạn vận khí tốt.

Mấy cô gái lúc đầu còn kiếm chuyện nói với Quan Trạch, lúc sau đều từ bỏ hết, Lâm Diệu thở dài trong lòng, người thế này mà vẫn có người gả cho, giống như gả cho người câm vậy về nhà không bị nghẹn chết à.

Sau khi xuống xe tập hợp xong, huấn luyện viên của trại huấn luyện dạy mọi người hai mươi phút, nói một chút về hạng mục và mục tiêu của hai ngày ngày gì đó, Lâm Diệu không tập trung cũng lắng nghe cẩn thận, tóm lại cứ nghe thấy tập thể tập hợp, tập thể gắn kết, sức mạnh tập thể, tập thể gì gì đó, tập thể sao sao đó, tập thể thế thế đó.

Sau khi nói xong huấn luyện viên chia người làm hai nhóm, phát cho mỗi người một bộ quần áo, một đội màu vàng, một đội màu đỏ, viết trại huấn luyện mở rộng XX, yêu cầu mọi người mặc vào.

Lúc chia nhóm Lâm Diệu không để ý lắm, đưa cậu vào nhóm nào thì cậu vào nhóm đó, đến lúc nhận được quần áo màu vàng cậu mới nhớ đến nhìn về phía Quan Trạch bên kia ngó ngó, lúc nhìn thấy trên tay hắn cũng là màu vàng mới thở phào, tuy rằng ý nghĩ của mình là không thể nào lộ ra ngoài nhưng được phân cùng một nhóm vẫn rất là làm người ta vui sướиɠ đó.

Trại huấn luyện chuẩn bị cho bọn họ một bộ hạng mục mở rộng, cái đầu tiên chính là trò chơi Trusts the back to fall*.

*Gốc nó là 背摔, theo như tác giả miêu tả thì nó là trò 信任背摔, mình không biết bên mình có trò nào giống thế không nên mình để tiếng Anh luôn.

Mọi người quen thuộc nhất chính là trò này, trên TV rất thường thấy, tin tưởng đồng đội gì gì đó. Hai nhóm luân phiên nhau, lần lượt ngã xuống.

Trò Trusts the back to fall này rất tốt, lúc Lâm Diệu nghe huấn luyện viên giải thích đã cảm thấy không tồi, hai người đứng đối mặt với nhau, lòng bàn tay phải đưa qua để ở trên vai đối phương, theo như động tác mà huấn luyện viên làm mẫu, Lâm Diệu cảm thấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể chạm đến cằm của đối phương.

Ngay lúc sắp xếp người đứng vào vị trí, được xếp vào vị trí thứ 2 thứ 3 là bốn người chịu lực lớn nhất, huấn luyện viên muốn 4 người nam qua nhận, Quan Trạch đã đứng ngay vị trí thứ hai, Lâm Diệu vờ như không để ý thực tế là làm dáng mà đi qua mặt Giang Nhất Phi đứng ở trước mặt Quan Trạch, Giang Nhất Phi hoàn toàn không có cảm giác mà đứng ở vị trí bên cạnh cậu.

Huấn luyện viên hạ lệnh bảo mọi người đứng đúng tư thế chân trước cong chân sau thẳng, sau đó đi giúp đỡ.

Lâm Diệu bày ra tư thế, đặt hai tay lên vai Quan Trạch, tay Quan Trạch cũng đặt qua đây, lúc da nhẹ nhàng cọ vào nhau Lâm Diệu có suy nghĩ đưa mặt qua cũng cọ cọ.

Nếu nói trong lòng Lâm Diệu lúc nào cũng trộm nghĩ chiếm tiện nghi một xíu nhưng nếu thật sự thành cái loại đối mặt với nhau còn bài ra cái tư thế như muốn nhào qua nhiệt tình ôm nhau một cái thế này cậu lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu được, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại ân oán hồi trước với Quan Trạch, dằn vặt cậu đến mức mặt của Quan Trạch cậu cũng không dám nhìn luôn, cúi đầu liên tục nhìn chằm chằm giày của người ta.

Quan Trạch nhìn dáng vẻ đứa nhỏ trước mặt cứ cúi đầu im lặng lại muốn cười, hắn hít sâu hai lần đè ý cười xuống để tránh lát nữa đồng đội rơi xuống tay hắn lại nhũn ra.

Thật ra ở mấy lần tiếp xúc trước hắn thật sự không nhìn ra đứa nhỏ này còn có cái kiểu trạng thái ngượng ngùng này, cảm giác là người nhìn rất văn nhã nhưng tính tình lại chẳng ra sao, bây giờ cái loại tình huống ở trước mặt mình nhưng lại không muốn nhìn mình thế này rất làm người ta bất ngờ.

Thế tội gì mà lại chạy đến đứng đối mặt với hắn vậy chứ......

"Đù má!" Giang Nhất Phi ở bên cạnh nhỏ giọng hô một câu.

"Sao thế?" Lâm Diệu quay đầu nhìn anh ta.

"Người đầu tiên là Yến Béo!"

Yến Béo là biệt danh mà mọi người ở phòng thị trường đặt cho một cô gái, không tính là béo đến doạ người nhưng tuyệt đối bỏ xa đầy đặn một đoạn lớn, mỗi ngày cười haha mà ồn ào đòi giảm cân nhưng trước giờ chưa từng thành công.

"Thật ngại quá anh chị em phía dưới," Yến Béo đưa lưng về phía bọn họ đứng ở trên đài quay đầu nhìn bọn họ cười cười, "Tôi sẽ cố gắng ngã nhẹ một chút."

"Yên tâm đi, nhất định không làm em ngã đâu!" Có người lên tiếng, có cái tiếng bảo đảm này tất cả mọi người đều căng thẳng.

Tố chất tâm lý của Yến Béo không tệ, quay mặt lại buộc chặt cánh tay xong thì không hề lề mề mà ngã xuống.

Mặc dù cô ấy đã hạn quyết tâm muốn rơi xuống thật nhẹ nhàng nhưng lúc mà cô nện xuống Lâm Diệu vẫn cảm thấy bị đập vào không nhẹ, cánh tay hạ xuống thật thấp.

Cũng may là có chuẩn bị tâm lý mọi người đều không xuất hiện sai lầm vững vàng đón được Yến Béo.

"Úi chà tôi yêu mấy cậu!" Yến Béo rất vui vẻ hô một tiếng.

Lúc này Lâm Diệu mới phát hiện mình vì để có lực hơn không biết đã nắm lấy áo của Quan Trạch từ lúc nào còn kéo cổ áo của người ta xuống không ít.

"Thật ngại quá." Lâm Diệu lập tức cảm thấy mặt hơi đỏ nhưng lúc buông tay còn không quên nhìn lướt qua người của Quan Trạch.

Bởi vì cánh tay Quan Trạch còn dùng sức cho nên Lâm Diệu thấy được cơ bắp xinh đẹp, không tệ!

Nhưng rất nhanh cậu cũng phát hiện ở ngực trái của Quan Trạch chỗ mà bị cổ áo che đi mơ hồ có chút đường cong màu đen.

Xăm mình? Một thằng đàn ông 30 tuổi có đứa con trai học tiểu học trên người thế mà có xăm mình!

Hư hỏng ghê!

Không chờ Lâm Diệu nghiên cứu cẩn thận, mọi người đã thả Yến Béo xuống đất cậu chỉ có thể thu tay về nhìn Quan Trạch sửa sang lại quần áo , những cái đường cong xăm mình mơ hồ biết mất trước mắt cậu.

"Nhìn cái gì thế?" Quan Trạch đột nhiên hỏi một câu.

Lúc này Lâm Diệu mới nhớ ra mắt mình vẫn còn nhìn chằm chằm hắn không có di chuyển, nhanh chóng quay đầu nhìn Giang Nhất Phi.

"Anh đẹp trai không?" Giang Nhất Phi bị cậu nhìn đến không thể hiểu nổi, sờ sờ mặt mình.

Lâm Diệu hơi vui vẻ: "Đẹp trai."

Người thứ hai ngã xuống là một người ở Bộ phận thiết kế thời gian đến công ty cũng cỡ Giang Nhất Phi, người rất im im, không thích nói chuyện. Lâm Diệu cứ cảm thấy người này có hơi ngốc, đến công ty lâu vậy rồi cậu nói với người này tổng cộng cũng chưa được mười câu, mỗi ngày đều thấy anh ta với cái trước máy tính giống nhau, y như một cái cây xanh ở Bộ phận thiết kế vậy.

Người này đi lên cũng không nói nhiều lời, đờ đẫn mà đưa tay cho huấn luyện viên cột lại sau đó đưa lưng về phía bọn họ đứng ở trên đài bắt đầu trầm tư.

Tay Lâm Diệu vẫn là đặt trên vai Quan Trạch nhưng lần này cậu không dám nhìn chằm chằm nữa, người này tuy không phải cấp trên trực tiếp của cậu nhưng nói sao cũng là cấp trên, cậu không dám làm càn quá.

Người trên đài trầm tư một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, huấn luyện viên ở một bên nói: "Phải tin tưởng đồng đội của cậu, bọn họ nhất định có thể đón được cậu."

Giang Nhất Phi cũng nói một cậu: "Yên tâm đi, bọn tôi không vấn đề gì đâu."

Huynh đệ kia không động đậy cũng không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu trầm tư.

Lâm Diệu cảm thấy tư thế của mình sắp làm chân căng chặt rồi, đang định cổ vũ một câu thì người đột nhiên ngả người về sau.

Đù má, đây là trầm tư kết thúc rồi! Lâm Diệu nhanh chóng tập trung tinh thần đón lấy anh ta.

Có những người trời sinh xui xẻo ấy à, cái chuyện xui xẻo này một khi nhìn trúng mày rồi, mày có trốn xuống đũng quần cũng vô dụng!

Lúc người anh em này ngã xuống không biết là vì high quá hay là căng thẳng quá mà không kẹp chặt cánh tay theo yêu cầu của huấn luyện viên, giống như là muốn giơ tay bay cao mà nện xuống dưới như vậy.

Lúc rơi xuống đến chỗ người đón anh ta cánh tay anh ta cũng đồng thời giơ lên, khuỷu tay mang theo náo nhiệt mà nện vào mũi của Lâm Diệu.