Bốn chị em bàn bạc kế hoạch, cũng bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, mà quyết định muốn đi các nước khác để tránh khỏi rắc rối.
Mà Vân Vi và Chi Liễn bình thường tình cảm tốt nhất, nên chọn cùng một ngày xuất ngoại.
"Thật sự không cùng chị đi?" Ngồi trong phòng chờ của sân bay Đào Viên, Vân Vi hơi hơi nhíu lông mày, trong mắt mang theo chút lo lắng, cô nhìn Chi Liễn bên cạnh đang co lại thân thể, đầu rủ xuống thật thấp, hỏi lại lần nữa.
"Không, không cần." Chi Liễn dùng tóc thẳng thật dài che hơn phân nửa mặt mình, dùng sức lắc đầu, mãnh liệt biểu đạt quyết tâm của mình.
"Thật? Một mình em đợi tại nơi đó sẽ không sợ?" Vân Vi vươn tay, như thương yêu đứa nhỏ, nhè nhẹ vỗ về đầu Chi Liễn.
Cô vẫn dùng sức lắc đầu, nắm chặt hành lý trên tay.
Vân Vi muốn đi Nhật Bản để xử lý chuyện của mình, cô không phải là không biết, nếu như bởi vì liên quan đến mình mà để cho chị ấy bồi mình tới Ý, chuyện này quá phiền toái chị ấy.
"Thật?" Vân Vi thở dài, lại một lần nữa hỏi thăm để xác nhận, thấy Chi Liễn hiếm khi kiên trì được như vậy, nói cô không lo lắng là gạt người.
"Ừ!" Chi Liễn vô cùng khẳng định dùng sức gật đầu một cái, mặc dù trong mắt vẫn có chứa chút không xác định cùng sợ hãi.
Bởi vì sợ đám đông, cô vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất tốt, nhưng là vừa nghĩ tới mình tuổi cũng không còn nhỏ, không thể luôn phiền toái người khác, thừa dịp lần này "Khiêu gia kế bơi" (kế hoạch trốn nhà á), cô lấy dũng khí quyết định bước đi, một mình tiến về nước Ý - đất nước mơ ước của mình.
"Được rồi! Vậy. . . . . . Có vấn đề gì nhất định phải liên lạc với chị, còn có tự mình phải cẩn thận một chút, không được đi theo người khác, vào ban đêm không được một mình ra ngoài, biết không? Chị giúp em tìm một căn phòng, có vấn đề gì thì nói với bà chủ nhà, bà ấy sẽ chăm sóc em." Vân Vi như người mẹ, không ngừng dặn dò em mình. (đọc xong mà ngồi cười Vân Vi cứ cho chị ấy là con nít 3 tuổi không bằng)
Không có biện pháp, ai kêu cô trước nay đều chăm sóc Chi Liễn lâu như vậy, bởi vì tuổi gần nhau, Chi Liễn cũng lệ thuộc vào mình, mà lần này. . . . . . Để em gái đi một mình, nói không lo lắng là gạt người.
"Ừ!" Chi Liễn gật đầu một cái, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vi.
Vừa nghĩ tới phải cùng chị tách ra, cô liền muốn khóc rồi.
"Hành Khách có chuyến bay đi Ý, từ số 36 mời bước lên máy bay. . . . . ." Lúc này, truyền thanh vang lên.
"Tự mình cẩn thận một chút, biết không?" Vân Vi theo Chi Liễn, đưa cô đi tới cửa máy bay.
"Dạ!" Chi Liễn nhỏ giọng đáp lại, những giọt nước mắt lần lượt rơi.
"Giải quyết xong chuyện, chị liền đi tìm em." Giúp cô sửa sang lại quần áo trên người, Vân Vi mang trên mặt nụ cười lúm đồng tiền mê người.
Cô dĩ nhiên biết Chi Liễn sẽ sợ, nhưng mà hiểu rõ cá tính của cô, Chi Liễn mặc dù nhát gan, nhưng một khi chuyện đã quyết thì rất cố chấp, ngay cả cô là người cùng Chi Liễn thân thiết nhất, cũng bó tay với em mình.
Nếu em gái kiên trì muốn một thân một mình, cũng liền thuận theo thôi, dù sao chậm nhất một tháng sau, bản thân sẽ đi tìm Chi Liễn.
"Mau vào đi thôi!" Đối với Chi Liễn phất tay một cái, Vân Vi mang trên mặt nụ cười làm người ta an tâm.
Chi Liễn nhấc hành lý lên, bước chân lo lắng đi về phía cửa máy bay, cô chịu đựng lo lắng, tự nói với chính mình không thể quay đầu lại, chỉ sợ khi quay đầu lại thấy Vân Vi, cô sẽ không có dũng khí tự mình đi nữa.
Nhưng cô dù thế nào cũng không nghĩ ra, hành trình lần này sẽ thay đổi cả đời cô, để cho cô gặp gỡ người chồng tương lai của mình. . . . .
*********
Nước Ý
Một biệt thự diện tích gần hai ngàn mét vuông, biệt thự thật lớn và hùng vĩ, một mảnh rừng rậm bao vây ở chính giữa, cổng có mấy nhân viên bảo vệ thân thủ bất phàm, mỗi người đều mặc tây trang và đeo kính đen, thần sắc nghiêm túc, xem ra là đối tượng không dễ chọc.
Trước biệt thự là một bể phun nước lớn tráng lệ, nối tiếp từ cổng vào đến biệt thự màu trắng là con đường rộng rãi dành cho người đi bộ, cách đó một khoảng có đặt một pho tượng thiên xứ xinh đẹp xa hoa, bốn phía là bãi cỏ xanh biếc đầy hoa, từ xa nhìn vào trông giống như một thế giới mộng ảo, làm cho người ta khen ngợi mãi không ngớt.
Nhưng đây cũng là nơi chỉ cần người nghe người sợ, mà sợ tới mất mật, là chỗ ở của thủ lĩnh Mafia nước Ý: Shabaka Mặc Tây.
Bên trong nhà…
"Đem hành trình hôm nay nói cho tôi biết." Ngồi ở trên ghế sa lon, Shabaka tay cầm ly rượu từ từ uống, động tác ưu nhã.
"Hôm nay không có sự tình gì lớn, tôi nhớ hôm nay cậu phải đợi ở trong nhà." Ngồi ở một đầu ghế sa lon khác, một người đàn ông đẹp trai lại xuất sắc khác cười nói, anh nhả khói thuốc, nhìn về phía người kia bởi vì lời của anh mà nhăn mày lại .
"Chuyện của Lạp Tắc các cậu đi làm được?"
"Nếu chuyện đơn giản như vậy còn cần cậu ra tay, mặt mũi của những hộ vệ này vứt đi đâu?" Dùng sức đem khói mù trong miệng nhả ra, Byron liếc người đàn ông đối diện.
"Vậy sao?" Nghe Byron nói như vậy, Shabaka hiển nhiên không ủng hộ hừ một tiếng. Anh vừa uống một ngụm rượu, sau đó liền đứng dậy đi về hướng bên cửa sổ.
"Hoặc là. . . . . . Tôi giúp cậu tìm phụ nữ, tránh cho cậu khỏi nhàm chán." Byron đứng lên đi theo, đùa giỡn ám muội mà nói.
"Chuẩn bị xe, nếu không cần tôi ra tay giải quyết chuyện này, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
"A!" Byron đem khói dập tắt, gật đầu một cái xong liền xoay người rời đi.
Shabaka nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt bắn ra hàn ý, vẻ mặt tự tin cùng cao ngạo, mang theo nụ cười khiến người khác phải run rẩy.
"Ông định làm thế nào? Lạp Tắc tôi chính là đang chờ. . . . . ." Khóe miệng cong một nụ cười, Lạp Tắc đem rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.
Ngày thứ tư tới nước Ý, Chi Liễn đã từ từ quen với cuộc sống một mình.
Lúc mới tới cô từng cảm thấy luống cuống, không biết nên làm sao cho phải, đã từng nghĩ tới dứt khoát đáp chuyến máy bay tiếp theo đi Nhật Bản tìm Vân Vi.
Thế nhưng . . . . . cô vẫn bỏ qua ý nghĩ đó, hai mươi sáu tuổi rồi, còn như đứa bé nhát gan, ngay cả chính cô cũng có chút nhìn không được.
Huống chi, cô thật may mắn, bởi vì công việc vẽ tranh minh họa của mình tương đối tự do, khiến cô vô luận đến nơi nào, chỉ cần có máy vi tính, là có thể làm việc .
Mà từ nhỏ cô đã thích Ý, chẳng biết tại sao, từ nhỏ cha mẹ không ngừng nói với cô rất nhiều chuyện về nước Ý, lâu dần, Nước Ý liền trở thành quốc gia cô thích nhất, cô còn vì vậy mà học tiếng Ý!
Cô không chỉ một lần mơ ước, ngày nào đó có thể một thân một mình đi tới nơi này du lịch. Cho nên lần này rời nhà, cô liền không chút nghĩ ngợi, quyết định tới nước Ý để thực hiện mơ ước bao lâu nay.
Nhưng, đối với chuyện các chị em nói, tới nơi này tìm một người đàn ông giúp một tay về chuyện hôn ước, cô cả nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì cô thật sự rất sợ đàn ông, ở trong ấn tượng của cô, đàn ông rất hung dữ, sẽ trêu cợt, khi dễ cô.
Có người hỏi, phải chăng từ lúc nhỏ cô đã bị đàn ông xung quanh khi dễ nên mới dẫn đến chứng sợ đàn ông như bây giờ?
Nhưng đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Từ nhỏ nàng liền được người nhà bảo vệ đến gió thổi cũng không lọt, tỷ lệ bé trai có thể tới gần nàng cũng rất ít.
Tại sao cô lại sợ đàn ông như thế? Cái này là có liên quan tới tính cách nhát gan, mít ướt trời sanh của cô, hơn nữa cô vẫn nhớ tới khi còn rất nhỏ, từng có một đứa bé nam đối cô thật hung dữ, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt hung ác của cậu, cô liền nhịn không được sợ hãi. . . . . .(há há ăn sâu vào tiềm thức mới ghê há há anh làm chị sợ có ngày chị chạy mất dép… rồi không biết kiếm vợ ở đâu nhá)
Nhưng chắc đây là cô nằm mộng, vì những chuyện từng xảy ra thì cô cũng đã quên. Cô chỉ biết, cô rất sợ đàn ông, cho nên muốn cô đi tìm đàn ông giúp một tay, này căn bản là không có khả năng. (mình cũng chả hiểu cái câu nằm mộng này)
Mặc dù như thế, cô vẫn là hoàn thành kế hoạch trốn nhà.
Vân Vi nói bây giờ rời đi vẫn tốt hơn là ở trong nhà, cho dù họ chạy trốn, cha mẹ cũng không biết.
Bất quá . . . . . Thật là như vậy không? Tại sao một ngày trước khi cô muốn rời khỏi Đài Loan, mẹ còn gọi điện thoại cho cô, muốn cô khi ra khỏi nhà phải tự mình thật cẩn thận? Cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, rồi lại nói không ra điểm kỳ quái kia.
Nhìn trong phòng trang trí thoải mái, Chi Liễn không nhịn được cảm ơn sự tỉ mỉ của Vân Vi.
Bởi vì phải ở lại nơi này bao lâu, cô cũng không có đáp án rõ ràng, chỉ biết nếu là chuyện kết hôn không được giải quyết, cô cũng không thể nào đi, mà Vân Vi tựa hồ cũng hiểu, cho nên giúp cô tìm một người chủ tốt cho thuê một phòng ốc đủ để ổn định cuộc sống thoải mái.
Chủ cho thuê nhà là Hoàng Sa Na, là một bà chủ tuổi gần 60, là người dễ gần, rất chăm sóc Chi Liễn. Khi cô một mình tới Ý, bà còn tự mình ra phi trường đón cô.
Thỉnh thoảng, Hoàng Sa Na cũng sẽ mang theo cô đi dạo xung quanh một chút, để cô quen thuộc hoàn cảnh, không đến nỗi đem mình thất lạc.
Vì vậy hôm nay, Chi Liễn liền tự mình mặc đồng phục đơn giản, trên tay cầm bản vẽ, dự định đến công viên mà mấy ngày trước Hoàng Sa Na từng dẫn cô đi.
Nơi này có một bể phun nước cực lớn, cũng chính là vì nó, cô mới lấy hết dũng khí bước ra ngoài, một thân một mình đi tới đây.
Một tòa đá cẩm thạch xây thành bể phun nước vô cùng đẹp, chính giữa là một pho tượng nữ thần Venus giang rộng hai cánh, ở bốn phía pho tượng nước không ngừng tuôn ra, khiến cho pho tượng thoạt nhìn liền giống như đứng ở trên mặt nước.
Lần đầu tiên thấy pho tượng, tronng lòng Chi Liễn liền hiện lên một chút rung động không cách nào thở được, trong đầu không ngừng xuất hiện ý niệm muốn đem pho tượng vẽ vào tranh minh hoạ của mình, nhưng lại xấu hổ khi nhờ bà chủ Hoàng Sa Na dẫn tới đây, cho nên hôm nay cô tự mình tới. Lúc này trong lòng Chi Liễn nhất thời dâng lên một chút nho nhỏ thỏa mãn cùng kiêu ngạo. (chị cứ như con nít ấy)
Càng làm cô vui mừng chính là, hôm nay người nơi này rất ít, cô không cần lo lắng đám người, trong lòng cũng sẽ không sinh ra áp lực.
Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mê người, Chi Liễn tìm một vị trí tốt, chuẩn bị xong mấy dụng cụ để vẽ tranh, không nói hai lời, lập tức bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.
"Shabaka, cậu đang nhìn cái gì?" Ngồi ở ghế dài màu đen trong xe, Byron tò mò hỏi Shabaka từ lúc nãy đến bây giờ, không ngừng ngó ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì phía trước hơi kẹt xe, xe liền dừng ở giữa đường, một bên đường vừa vặn là một công viên, mà Shabaka từ lúc mới tới đây vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài.
"Làm chuyện của cậu đi." Bị người đàn ông quấy rầy, giọng nói có chút không vui, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
"A!" Công việc của anh không phải là đi theo bên cạnh anh ta sao? Byron tò mò nhìn theo phương hướng của anh.
"Là một cô gái nhỏ. . . . . . Đông Phương?"
Không thể nào! Shabaka ham mê loại này sao? Byron không ủng hộ bĩu môi, cô bé kia xem ra đại khái cũng chỉ có 15, 16 tuổi mà thôi!
"Cậu . . . . . . Chẳng lẽ đối với cái loại đó, có hứng thú với cô gái nhỏ vóc người còn không trổ mã đầy đủ hết sao?"
"Cô gái nhỏ? Hừ!" Cô ấy nhìn thế nào cũng là một cô gái thành thục rồi.
Bởi vì con gái Ý bình thường cũng trưởng thành khá sớm, cho nên mới mười tám tuổi xem ra lớn như hơn 20. Cô gái Đông Phương ngồi dưới đất, không biết đang bận những cái gì, trên người mặc quần jean, lại buộc tóc đuôi ngựa, tự nhiên làm cho người ta cảm giác tuổi còn rất nhỏ.
"Tôi nói không đúng? Chính cậu xem một chút đi, cô bé kia gầy đến gập lại liền gãy, người nhỏ, cậu sẽ không cho là cô ấy đã 20 đi?" Anh Byron duyệt qua vô số phụ nữ, tuyệt sẽ không nhìn nhầm. (dạ thông báo a đã nhìn nhầm chị ý đã 26 rồi há há, bởi vậy tự hào là người Châu Á đi đâu cũng được khen sao mà nhìn trẻ thế hahahahahaha)
"Nhìn cái gì!" Phát hiện Byron cũng nhìn đối phương, không ngừng quan sát cô gái kia, anh không vui ra lệnh, dời tầm mắt trở lại.
"Đã nói cô ấy không phải loại hình cậu thích." Byron không nhịn được thở ra một hơi, nếu như Shabaka muốn cô gái chưa trưởng thành đó, vậy không phải tiêu rồi. ( sao a vô duyên vậy trời Shabaka chứ có phải anh đâu =.=”)
Dòng xe ít dần, xe của họ cũng bắt đầu từ từ đi về phía trước.
Đôi mắt Shabaka vẫn còn nhìn cô. Khá lắm cô gái ngây thơ, cái loại vui sướиɠ đơn thuần đầy chân thật trên mặt cô, như ánh mặt trời sáng lấp lánh.
"Chờ một chút." Shabaka lên tiếng, khiến xe lần thứ hai dừng lại.
"Làm sao vậy ?" Byron bởi vì lời của anh mà tràn đầy cảnh giác, cho là có người muốn công kích bọn họ.
"Ba người đàn ông kia." Trong giọng nói Shabaka mang theo lạnh lẽo, đôi mắt của anh bởi vì chú ý nhìn đến cô gái Đông Phương gặp nguy hiểm mà trở nên sắc bén. “Cậu đi xuống giúp cô ấy."
"Tôi?" Byron cho là mình nghe lầm.
Shabaka thế nhưng gọi anh đi trợ giúp cái cô gái Đông Phương xa lạ đó?
"Cô xem ra rất không thích hợp." Trên mặt cô gái tràn đầy sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy, nhìn bộ dáng kia của cô , anh. . . . . . Lại cảm thấy khó chịu không thôi.
"Được rồi!" Không cam lòng xuống xe, Byron trong miệng vẫn lẩm bẩm nói.
Vì sao tay súng được người ta gọi là đệ nhất như anh lại phải đi làm loại chuyện tình cỏn con này? Suy nghĩ một chút cũng thấy ba người đàn ông kia không mấy khó khăn, ngay cả tài xế trong xe cũng có thể dùng một đầu ngón tay là dễ dàng đem bọn họ bóp chết, tại sao lại muốn anh đích thân ra tay!?
"Cô gái, cùng chúng tôi đi chơi đi!" Ba người đàn ông vây quanh Chi Liễn, một người đàn ông trong số đó ánh mắt mang theo dâʍ đãиɠ, không ngừng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.
"Đúng vậy! Một mình cô em rất cô đơn đi! Để anh em chúng tôi tới thương thương em a." Một người đàn ông khác cũng đồng dạng đến gần Chi Liễn, không nhịn được vươn tay ra kéo tay của cô.
Chi Liễn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nước mắt bất lực lập tức hiện đầy khuôn mặt nhỏ nanh của cô, ai tới cứu cô . . . . .
"Đi đi đi. . . . . . Chúng tôi sẽ làm cho em cảm thấy rất vui vẻ. . . . . ." Ba người thấy Chi Liễn không có năng lực chống cự, bốn phía lại không có bất kì người nào, càng thêm lớn mật.
Chi Liễn đem hết toàn lực giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi tay của bọn họ.
"Không cần, buông tôi ra, tôi muốn về nhà. . . . . ."
Nhưng đám đàn ông chỉ lớn tiếng cười, lấn áp thanh âm nho nhỏ và sự cự tuyệt của cô.
Ai? Ai có thể tới cứu cô . . . . . Cô không nên tự mình ra ngoài, liền sẽ không xảy ra chuyện như hiện tại rồi.
Nước mắt trên mặt cô càng ngày càng nhiều, hai chân của cô hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ kéo cô đi.
"Chờ một chút."
Tại thời khắc Chi Liễn tuyệt vọng, phía sau có người gọi đám đàn ông lại.
"Làm cái gì?" Một người đàn ông trong số đó quay đầu, nhìn người đàn ông gọi bọn họ lại.
"Thả cô gái kia, cô ấy không hề muốn đi cùng các anh."
"Hừ! Mày thật là không biết sống chết, bọn tao không thả thì thế nào?" Một người đàn ông khác thấy người mình chiếm ưu thế, mà người đối diện này thật chướng mắt, lại nhìn yếu đuối giống như phụ nữ, khẳng định không có cách nào gây khó dễ cho bọn anh.
"Không thả? Hừ!" Byron đồng tình nhìn về phía mấy người đàn ông không biết chết sống kia, anh đã cho bọn họ cơ hội.
"Muốn chết."
Byron vừa nói xong, không biết từ nơi nào lấy ra một khẩu súng, ba người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh đã bắn ra hai viên đạn.
Trong nháy mắt, đám người đàn ông dáng vẻ vốn là kiêu căng, cũng bị đạn bắn mà dọa ngất tại chỗ trên mặt đất.
Tay của người đàn ông vừa rời khỏi mình, Chi Liễn lập tức ngã trên mặt đất, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
"Tôi chính là đã cho các anh cơ hội." Byron lắc đầu một cái, nhìn đám người đàn ông nằm trên mặt đất, không chút cảm giác kia.
"Thiệt là, lãng phí hai viên đạn của tôi."
"Em không sao chứ?" Byron quay người lại, nhìn Chi Liễn vẫn ngồi dưới đất, chưa hoàn hồn.
Byron thấy cô ngay cả hơi sức trả lời cũng không có, vươn tay kéo cô đứng lên.
"Cảm . . . . . . Cảm. . . . . . Cảm ơn . . . . . ." Chi Liễn cúi đầu môi run rẩy, thanh âm nhỏ không ngừng liên tục nói cảm ơn. Người đàn ông này nhìn cũng giống như người xấu, bởi vì anh ta có súng, nhưng mà anh lại cứu cô.
"Đừng nói cảm ơn anh, muốn cảm ơn liền hướng anh trai kia mà nói." Byron mang trên mặt nụ cười dịu dàng, dắt tay của cô, mặc kệ cô bởi vì động tác này của anh mà kinh sợ, vẫn trực tiếp dẫn cô đi tới xe hơi.
Xe phía trước chậm rãi quay cửa kính xe xuống, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hai người bọn họ đi đến.
"Em gái nhỏ, em phải hướng anh trai thoạt nhìn rất đáng sợ này nói cám ơn a!" Byron cười hì hì nói với Chi Liễn, tốt. . . . . . Người đàn ông này thật là đáng sợ.
Chi Liễn vừa nhìn thấy Shabaka, lại bị hù dọa phải cúi đầu.
Từ trên người anh phát ra cảm giác áp bức, làm cho người ta không tự chủ sợ hãi, đặc biệt là đôi mắt đen, đông lạnh dọa người, giống như chỉ cần nhìn một cái thôi, cô cũng sẽ bị anh làm cho đóng băng lại. (Dạo này thời tiết nóng mình muốn đóng băng mà không được, chị có phúc mà không biết hưởng)
"Cảm . . . . . . Cảm . . . . . . Cảm . . . . .Cảm ơn . . . . ." Cô lắp ba lắp bắp nói hết lời.
"Lên xe." Shabaka nhăn mày lại.
Thanh âm của cô đều là nhỏ như vậy sao? Nói tiếng cám ơn lại nói thành như vậy, loại phụ nữ này. . . . . . Chính là kiểu người mà cả đời này anh ghét nhất lại kinh thường nhất. (a chắc k ạ)
Chỉ là. . . . . . Trong trí nhớ anh, tựa hồ như có cảm giác gặp cô ở đâu rồi.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn ngẩng đầu muốn cự tuyệt, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt màu xanh lạnh lẽo của anh, lại sợ hãi cắn môi, cúi đầu dùng sức lắc.
"Em nghĩ lại muốn gặp nguy hiểm?" Giọng điệu Byron là nhắc nhở.
Lão đại cũng thiệt là, không thấy cô gái nhỏ người ta đang sợ sao? Làm gì lại dùng cái loại giọng hù chết người đó.
"Chúng tôi đưa em trở về, mới vừa nãy anh trai cứu em không phải vậy sao? Cho nên chúng tôi không phải người xấu."
Không có cơ hội mở miệng cự tuyệt, Chi Liễn cứ như vậy bị nhét vào bên trong xe.
Hỏi địa chỉ của cô xong, xe liền chậm rãi chạy về phía trước.
Bên trong xe bởi vì có Chi Liễn mà bầu không khí bình thường tràn ngập quỷ dị.
Một bên liều mạng cúi đầu, trên đôi tay nắm chặt bản vẽ, cắn đôi môi, thân thể lo lắng phát run, một bên trầm mặc không nói, sắc mặt trở nên càng lạnh, cặp mắt nhìn thẳng về phía cô.
Byron không chịu nổi loại không khí này, không nhịn được mở miệng cùng Chi Liễn nói chuyện.
"Em gái, đến đây, đừng sợ, nói cho anh trai, em tên là gì?" Byron cợt nhã hỏi.
"Tôi. . . . . . Tôi tên là Hạ. . . . . . Chi Liễn." Chi Liễn nhỏ giọng nói, nếu như không phải là bên trong xe vô cùng an tĩnh, thanh âm của cô chỉ sợ nghe cũng không được.
"Em gái Chi Liễn, em có thể gọi anh là anh Byron, người đàn ông lạnh lùng này là Shabaka." Lời của Byron không làm cho Shabaka phản ứng quá lớn, chỉ thấy anh vẫn là mặt không sao cả nhìn ngoài cửa sổ.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn nhỏ giọng nói xong, không biết mình đang nói những gì.
"Em nói cái gì? Lớn tiếng một chút anh nghe không rõ lắm." Byron nghiêng đầu đến gần cô.
"Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . . em. . . . . ."
Byron cau mày, muốn nghe rõ ràng lời của cô ."Cái gì? Lớn giọng hơn một chút nữa?"
"Tôi . . . . . Không phải. . . . . . Không nhỏ. . . . . ." Chi Liễn dùng sức thở ra một hơi lại nói lại lần nữa.
"Thật xin lỗi, em nói. . . . . ."
"Nói chuyện lớn tiếng một chút!" Shabaka đột nhiên rống lớn, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chi Liễn, đối với âm lượng nói chuyện của cô dường như hết sức bất mãn.
Kỳ thực anh cũng có đang nghe cô nói chuyện, thế nhưng âm lượng cười chết người, ai nghe được rõ ràng.
Nghe vậy, trong mắt Chi Liễn nổi lên nước mắt, cô dùng sức cắn chặt đôi môi.
Không nghĩ tới Shabaka sẽ lớn tiếng như vậy, Chi Liễn nguyên bản là không phải lớn gan, lần này lại bị nhỏ hơn rồi. Đầu cô cúi thấp giống như muốn rớt xuống, nói gì cũng chưa có dũng khí nâng lên.
"Ngẩng đầu lên, cho dù sợ nói chuyện với tôi, cũng phải nhìn mắt tôi. Lần này may mắn đυ.ng phải tôi cứu cô, nếu là lần sau lại xảy ra, cô sẽ làm thế nào? Cúi đầu chỉ biết khóc thút thít? Vẫn lắc đầu vọng tưởng lại có người đến cứu cô? Đừng quá ngây thơ." Shabaka tàn khốc nói.
Một cô gái yếu đuối cần người bảo vệ như vậy thật là có can đảm, dám một mình ra ngoài. Chẳng lẽ cô không biết ở nước Ý này, một cô gái ra khỏi nhà một mình, là một chuyện nguy hiểm cỡ nào ư?
Người nhà của cô đâu? Tại sao để cô một mình ra ngoài như vậy? Nghĩ tới cô vừa mới nước mắt luống cuống cùng vẻ mặt yếu ớt tuyệt vọng kia, lòng của Shabaka lại không khỏi dâng lên một cỗ đau lòng cùng thương tiếc.
Anh thật hung dữ. . . . . . Chi Liễn không nhịn được run thân thể, chưa từng có người dữ dội với cô như vậy. . . . . .
Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy có dòng nước ấm, vang vọng ở trong lòng cô, cảm giác như thế làm cô thấy thật xa lạ. . . . . .
Dường như anh quan tâm cô?
Vì để tránh cho mình lại bị anh lớn tiếng hù dọa, Chi Liễn dùng sức thở ra một hơi, nghe lời ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn không che dấu được sợ hãi của nội tâm, nhưng cô vẫn là dũng cảm nhìn Byron.
"Tôi. . . . . . Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, không phải. . . . . . Không phải em gái." Thật vất vả, cô nỗ lực lớn tiếng đem câu nói nói ra rõ ràng lại đầy đủ.
Vừa nói xong, Chi Liễn len lén liếc Shabaka một cái, phát hiện trong mắt anh có lướt qua một chút hài lòng, nhất thời lòng của cô giống như bay lên. Đây là anh đang nói cô làm rất tốt sao?
"Hai. . . . . . Hai mươi sáu?" Vẻ mặt Byron kinh hãi giống như không cách nào tiếp nhận lời của cô.
Cô gái này hai mươi sáu? Kém anh bốn tuổi mà thôi, điều này sao có thể? Cô nhìn thế nào cũng giống như cùng tuổi với cô em gái hàng xóm ở nhà anh.
"Ừ." Chi Liễn cúi đầu khẽ nói. Mặc dù chiều cao của cô là 160 centimét, nhưng bởi vì quá gầy, lại có một khuôn mặt như đứa bé, vì vậy khiến cho người ta cảm giác cô rất nhỏ đi.
"Thật sự là như vậy?" Byron nhìn Shabaka, trên mặt mang vẻ thất bại.
Không nghĩ tới thật bị Shabaka nói trúng, cô không phải cô gái nhỏ. Mình duyệt vô số phụ nữ, không nghĩ tới lần này thế nhưng lại đoán sai.
Thật xấu hổ! Anh lại mới vừa gọi người ta là em gái, em gái. . . . . .
"Lần sau không được tự mình ra ngoài biết không?" Xe đến nơi, chậm rãi ngừng lại, Shabaka dùng giọng trầm thấp chững chạc hướng Chi Liễn dặn dò.
"Được. . . . . . Cám ơn." Mở cửa xe, cô nhỏ giọng trả lời. Đứng ở ngoài xe, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn hai người bên trong xe lần cuối, liền xoay người, nhanh chóng chạy về phòng.
Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ. . . . . . Shabaka mặc dù cho cô cảm giác cùng người đàn ông khác không quá giống nhau, nhưng là, cô vẫn còn có chút sợ.
Cho đến khi nhìn thấy cô đóng cửa lại, nghe được giọng nói sốt ruột lo lắng cho Chi Liễn của một lão phu nhân bên trong nhà, Byron mới đóng cửa xe lại.
"Không nghĩ tới cô ấy chỉ kém chúng ta mấy tuổi mà thôi." Byron không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, phụ nữ Đông Phương thật là nhỏ nanh không thể tưởng tượng nổi.
"Đi về." Shabaka không để ý đến lời nói của Byron, lạnh lùng quay đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ, lúc này trên mặt lại có chút trở nên nhu hòa, khóe miệng anh lại khẽ giơ lên.
Hạ Chi Liễn. . . . . . tên rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu. Mà cặp mắt của cô ấy thật là trong sáng, cùng nụ cười của cô sáng lạn không hề có tạp chất, dường như anh đã từng gặp qua cô. . . . . . Nhưng mà ở chỗ nào?