Ở trên xe Mộng Hoàn cứ lặng thing không nói gì, cuối cùng vẫn phải để Lâm Đình mở lời.
- Sao không giải thích?
Mộng Hoàn tỏ vẻ thờ ơ nhưng không quan tâm đến chuyện này.
- Giải thích? Giải thích như thế nào? Nói rằng tôi không làm, tôi không xô cô ta, là cô ta tự diễn kịch à?
- Không thì sao?
Mộng Hoàn cúi mặt.
- Nó chả có ý nghĩa gì cả. Lúc đó... tôi nghĩ anh sẽ không tin..
- Hừ! Cho dù cô có làm thật thì tôi cũng sẽ tẩy trắng cho cô, tin hay không quả thật là không quan trọng nhỉ? Tôi cũng đâu thể để thiếu phu nhân của mình bị vấy bẩn được.
"Đúng, anh ta đến cuối cùng vẫn chỉ quan tâm đến thể diện."
Đột nhiên Lâm Đình lại cho dừng xe.
- Có chuyện gì sao?
- Không lẽ cô định đến Lâm gia với bộ dạng này sao? Vào trong chọn đại một bộ đầm đi!
Mộng Hoàn đưa mắt nhìn ra ngoài, thì ra là anh ta đã dừng xe lại ngay một cửa tiệm thời trang, không chần chừ thêm, Mộng Hoàn nhanh chóng vào trong tùy ý lựa một bộ đầm đơn giản vì thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu còn chậm trễ thì thật sự sẽ không đến Lâm gia kịp.
Khi Mộng Hoàn ra ngoài, vừa bước lên xe thì Lâm Đình đã cau mày.
- Cô quả là có mắt thẩm mỹ đấy.
Nhưng Mộng Hoàn không quan tâm lời nói của Lâm Đình, lúc nảy cô đã xin được cô nhân viên trong tiệm một chiếc chun buộc tóc nên đã nhanh tay tự tết tóc lại gọn gàng.
- Anh đừng đòi hỏi cao từ tôi, giới hạn của tôi chỉ nằm ở đây thôi. Có mặc đẹp hơn cũng không thể thành phượng hoàng được. Nhưng mà anh nhìn kĩ xem, cũng không tệ mà, đúng không?
Ý của Mộng Hoàn là nói về bộ đầm trên người cô nhưng Lâm Đình lại nhìn chằm chằm cô rồi trả lời.
- Ừm! Không tệ.
- Đúng, tôi cũng thấy không tệ. Dù gì cũng là đồ đắt tiền, kiểu dáng cũng đâu đến nỗi quê mùa.
Không hiểu sao Lâm Đình đột nhiên lại có chút nóng nóng bên hai gò má, cảm giác... rất kì lạ.
- Khụ! Khụ! Khụ!
"Từ khi nào mà người phụ nữ xấu xí này lại có thể thu hút mình đẹp vậy? Có phải là trời tối quá khiến mình bị hoa mắt không? Còn... còn cảm thấy cô ta có chút quyến rũ."
...----------------...
Ở Lâm gia.
Lâm Đình vừa nắm tay ân cần dẫn Mộng Hoàn vào thì nội đã giành lấy Mộng Hoàn, kéo cô vào bên trong.
- Cuối cùng con cũng đến, nội đã chuẩn bị hết cả rồi, chỉ chờ hai con đến thôi đấy. Hôm nay cả nhà chúng ta đều có mặt đông đủ, một là ăn cùng nội một bữa cơm gia đình đúng nghĩa, hai là cùng chúc mừng sinh nhật của Mộng Hoàn.
Mộng Hoàn cảm thấy rất xúc động, dường như từ trước đến giờ chưa có ai tổ chức cho cô một bữa sinh nhật linh đình và ấm cúng đến nhường này. Bình thường cô đều đón sinh nhật một mình hoặc chỉ cùng Hồ Sơ Hạ ăn một cái bánh kem nhỏ thôi cũng đã cảm thấy đủ, vậy mà hôm nội lại...
- Con cảm ơn nội.
- Cảm ơn gì chứ, con là cháu dâu của nội mà, chỉ cần con thích thì nội sẵn lòng làm tất cả.
- Ừm! Con thích lắm.
Từ nảy đến giờ Lâm Tấn và Lâm San San chỉ cười cợt không nói gì nhưng khi mọi người bắt đầu ngồi vào bàn thì hai người họ lại bắt đầu phân bì.
- Chị dâu sướиɠ thật đấy, trước giờ sinh nhật của San San cũng không thấy nội cất công chuẩn bị như vậy.
- Ha ha! Anh ba cũng chưa, nhưng mà ai biểu chị ấy là vợ của anh hai, là chị đâu của chúng ta, cháu dâu được nội yêu thương nhất làm gì. Phải không anh hai?
Lâm Tấn tuy biết tất cả những chuyện đằng sau nhưng vẫn cố gắng phối hợp vì anh cũng là người không muốn nội phải thất vọng.
- Phải rồi, Mộng Hoàn, mì trường thọ, đây là nội đặc biệt chuẩn bị cho con đấy! Ăn đi kẻo lại nguội mất.
- Con cảm ơn nội.
Lâm Đình nhìn thấy Mộng Hoàn vui vẻ trong lòng không biết sao cũng cảm thấy vui lây nhưng khi nhìn sắc sang sắc mặt khó chịu của ba mẹ anh thì anh mới chợt nhận ra... vở kịch gia đình này chỉ là đang miễn cưỡng gòng gánh một cách vô nghĩa mà thôi. Ba mẹ anh không hề thích cô, Lâm Tấn cũng đã biết chuyện chỉ còn lại nội và Lâm San San là không biết gì. Nếu hai tháng nữa mọi chuyện đã thật sự lắng xuống, hợp đồng cũng kết thúc thì... khung cảnh như ngày hôm nay có còn diễn ra không? Nội có còn vui vẻ cười tươi đến vậy nữa không?
...----------------...
Sau bữa cơm, lúc này nội mới lấy quà sinh nhật ra cho Mộng Hoàn.
- Con mở ra xem thử đi.
Mộng Hoàn vâng lời, mở chiếc hộp nhỏ ra, cô cứ tưởng nó chỉ là cái gì đó bình thường thôi, không ngờ lại là...
- Chìa khoá ô tô? Cái này... con... con không thể nhận đâu.
- Có gì mà không thể nhận chứ? Con cứ cầm lấy. Thật ra cũng không phải là nội tặng con không đâu, nội còn có ý đồ đấy, nếu con có xe riêng rồi thì không phải sau này có thể đến thăm nội thường xuyên hơn à.
- Nhưng mà...
Mộng Hoàn không biết làm sao cả. Thứ giá trị đến vậy cô không thể nào nhận được nên đã nhìn sang Lâm Đình, cầu cứu anh ta.
- Nội tặng thì em cứ nhận đi, đừng phụ tấm lòng của nội.
"Không phải, ý tôi là không muốn nhận."
Bị đẩy vào thế bí, Mộng Hoàn chỉ biết mỉm cười đón nhận lấy.
- Chị dâu à, hôm.nay em từ trường học trở về gấp quá nên không mua kịp quà cho chị. Hay là để lần sau San San đền cho chị nha!
- Không sao, em cùng chị đó sinh nhật là chị vui rồi, không cần quà đâu.
- Chị dâu, em làm bác sĩ nên cũng không có gì tặng chị, đành tặng chị thuốc bổ vậy. Tuy là có hơi thực dụng một chút nhưng mà thật sự rất hữu dụng đấy, chị cứ dùng thử đi, nếu cần thêm cứ đến tìm em.
- Được, cảm ơn em, Lâm Tấn.
Chờ một lúc lâu nhưng không thấy có động thái gì nên nội đã nhìn sang chỗ Lâm Đình.
- Còn quà của con đâu?
Quà? Đương nhiên là anh ta không có chuẩn bị rồi, vốn dĩ anh ta còn không nhớ hôm nay là sinh nhật của Mộng Hoàn.
- Con...
Trong khi Lâm Đình đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào cho thoả đáng thì Mộng Hoàn liền tiếp lời.
- Thực ra lúc đến đây anh ấy đã tặng cho con rồi, nội nhìn xem, chính là chiếc nhẫn này, đẹp không?
Thật ra chiếc nhẫn đó chỉ là một món đồ trang sức bình thường của Mộng Hoàn, lúc nảy cô đã tìm thấy nó trong túi xách của mình rồi lấy đeo luôn, không ngờ lại có lúc dùng đến.
- Đẹp lắm. Nội còn tưởng Lâm Đình nó không chuẩn bị quà cho con chứ. Mà nhắc đến nhẫn thì nội mới để ý, nhẫn cưới của cau đâu Lâm Đình?
Lâm Đình vốn không quan tâm đến cuộc hôn nhân này nên cũng không để ý đến những thứ tiểu tiết cho lắm. Những cưới... đương nhiên anh ta cũng không thường đeo, vì mỗi khi đeo anh cứ như bị ràng buộc vậy, không thoải mái.
- À... sáng nay ra ngoài hình như con đã để quên ở biệt thự rồi. Khi trở về con sẽ tìm lại.
- Để quên? Những cưới mà còn cũng để quên? Sao này phải luôn deo trên tay, giữ gìn cho cẩn thận, tốt nhất là đừng tháo ra, biết chưa?
- Dạ.
- Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, hai đứa cứ ở lại một đêm đi, sáng mai rồi về. Còn giờ nội phải lên uống thuốc rồi nghỉ ngơi, hai đứa cũng phải nghỉ ngơi sớm đó.
Thấy nội hình như có vẻ đã rất mệt, Mộng Hoàn chủ động đứng dậy cùng cô quản gia đỡ nội lên lầu.
- Nội cẩn thận.