Chương 19

Sau khi Trần Hữu Tiến - anh hàng xóm của Mộng Hoàn đưa Mộng Hoàn về nhà thì anh liền xem xem chân của Mộng Hoàn bị thế nào.

- Trông có vẻ khá nặng, chắc một tuần sau mới khỏi.

- Sao anh biết??

- Cô ít khi bị thương nên đưa nhiên là biết rồi, còn tôi... lúc nhỏ nghịch lắm, ngày nào cũng đánh nhau rồi chạy nhảy bị thương nên rất rõ những vết thương này.. Nhưng rốt cuộc là cô bị sao vậy? Còn bị trầy từa lưa hết kìa!!

Mộng Hoàn ủ rũ.

- Tôi... bị xe tông!

Nghe đến đây thì anh ấy nhảy cẩn lên, sốt sắng vô cùng.

- Gì chứ? Bị xe đυ.ng?? Cô đi đứng kiểu gì vậy? Cô có phải bị thiểu năng không? Đi mà không nhìn đường!!

Mộng Hoàn nhỏ giọng.

- Không phải, cây bút của tôi bị rơi nên tôi mới nhặt nó, nhưng không ngờ lại...

- Cây bút hả??

Trần Hữu Tiến đã từng nghe Mộng Hoàn kể về cây bút này nên anh biết nó quan trọng với cô ra sao, có thể là quan trọng hơn cả mạng sống. Vì vậy anh không mắng cô nữa, ngược lại còn xin lỗi.



- Tôi xin lỗi, là tôi lỗ mãn, chưa biết rõ sự tình đã vội trách cô, nhưng mà... cô cũng phải cẩn thận một chút chứ, lỡ không may... Mà thôi, không nói việc này nữa, để tôi đi lấy thuốc bôi cho cô.

Hai người họ làm hàng xóm cũng đã ba năm rồi, thường qua lại giúp đỡ nhau nên Trần Hữu Tiến dường như biết mọi ngóc ngách trong căn nhà này. Hộp cứu thương của Mộng Hoàn để đâu, không cần hỏi anh cũng rõ.

- Có lẽ sẽ hơi đau đấy! Ráng chịu chút!

- Ừm!!

- Nếu đau thì cứ nói tôi, tôi sẽ thật nhẹ tay lại.

Mộng Hoàn bây giờ cũng không rõ là mình có đau hay không nữa vì dường như nỗi đau trong tim cô đã lan toả và lấn át tất cả.

- Xong rồi, những vết thương này cô phải chú ý một chút, đừng để va chạm với nước. Hơn nữa, cô cũng ít đi lại thôi, nếu không chân cô sẽ bị nặng hơn đấy! Ráng một tuần thì sẽ khỏi hẳn và có thể đi lại bình thường.

- Ừm!

- Giờ tôi về trước đây! Nếu cô cần gì thì cứ qua gọi tôi, tôi sẽ giúp.

Hữu Tiến đã nắm lấy tay nắm cửa và định rời đi rồi, nhưng, anh chợt nhớ ra gì đó.

- Cô... ăn gì chưa??



Mộng Hoàn lắc đầu!

- Vậy chút tôi sẽ gọi đồ ăn rồi đem qua đây chúng ta cùng ăn chung nha! Cô muốn ăn gì?! Hay là tôi gọi những món cô thích??

Mộng Hoàn gật đầu!

- Vậy tôi về!!

Cạch!!

- Haiz! Ở đâu ra mà có một người đàn ông tốt như vậy chứ, vừa dịu dàng, ấm áp, vui vẻ lại còn biết tận tình quan tâm người khác một cách chu đáo.. Còn một yếu tố nữa là rất đẹp trai và cao lớn, trông rất là an toàn. Ai mà có thể làm bạn gái của anh ấy chắc là phải tu ba kiếp, không thì cũng là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như là thiên thần.

"Chả bù lại cho người đàn ông, nhà giàu, đẹp trai nhưng tại sao tính cách lại khó ưa như vậy, nhớ lúc trước anh ta vô cùng... dịu dàng..... và ấm áp... cơ mà."

Nghĩ đến đây cô mới chợt nhận ra khi đó anh ta chưa hề biết cô là ai, cũng không hề ghét cô như bây giờ. Quả nhiên hiểu lầm đã khiến cho anh ấy vô cùng khinh bỉ cô.

"Cũng đúng, đối với người mình ghét, không có thái độ như vậy thì nên có thái độ gì đây? Vậy xem ra... mình và Lâm Đình không thể trở lại với khoảng thời gian trước kia rồi, mình không thể nhìn thấy... vẻ mặt ôn nhu và nụ cười của anh ta nữa, không vốn không dành cho mình."

Mộng Hoàn cầm cây viết của mẹ cô trên tay mà lòng nặng trĩu.

- Mẹ à! Cuộc sống của con sau này sẽ ra sao đây. Tuy con có thể vì cô nhi viện mà làm tất cả, nhưng, hiện tại... con thật sự mệt mỏi khi nhìn về phía trước, tương lai của con mờ mịt quá, nó bị sương mù che mất rồi. Mẹ ơi! Mẹ có thể chỉ cho con lối ra không? Con... không có cách tìm thấy con đường đó!

Chưa bao giờ Mộng Hoàn lại tuyệt vọng đến mức cầu cứu mẹ mình như vậy, từ trước tới nay cô luôn mỉm cười và nói với mẹ rằng:"con không sao" nhưng hiện tại...