Ngày hôm sau, tưởng chừng hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời và may mắn, nhưng không, mọi chuyện đối với Tưởng Mộng Hoàn không hề giống như bầu trời xinh đẹp của ngày hôm nay.
Hiện tại cô đang ở Tưởng gia chịu trận, phải nghe những lời mắng nhiếc vô cùng cay nghiệt, tâm trạng của cô hiện tại còn khó chịu hơn là việc viết tiểu thuyết không ai xem.
- Tưởng Mộng Hoàn, ba đã nói với mày thế nào hả? Mày rốt cuộc là đang làm cái trò gì đấy? Ba đã nói với mày là không được thất bại cơ mà?
Ba của cô vô cùng tức giận, ông ta không chỉ mắng, bây giờ còn giơ gập lên đánh cô.
Bụp! Bụp! Bụp!!
Tuy đau nhưng Mộng Hoàn vẫn cố cắn răng chịu đựng, cố nhẫn nhịn.
- Lão gia, ông bớt nóng giận, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, không hiểu tấm lòng của ông.
Tưởng phu nhân giả vờ can ngăn, nhưng trong lòng vốn đang rất vui.
- Nó không hiểu?? Nó đã bao nhiêu rồi? Vốn dĩ nó đâu xem tôi là cha!!
Mộng Hoàn tức giận, cô thật sự không nghe nổi những câu giả tạo này, tại sao họ phải cố tình nói là muốn tốt cho cô, trong khi họ vốn.... không hề xem cô ra gì.
- Ba!! Vậy ba có từng xem con là con không? Nếu ba thật sự thương con thì lúc trước ba đã không bỏ mẹ con con. Nếu ba nghĩ đến con, lo cho con thì không phải đến hôm nay ba mới kêu con về nhà. Rõ ràng các người... chỉ đang muốn lợi dụng con mà thôi. Nếu muốn con trả lại cái công sinh thành, muốn con kiếm tiền và lợi ích cho công ty của ba thì ba xứ nói thẳng đi!
Tưởng lão gia thẹn quá hóa giận, ông không nói lên lời, gõ đầu gậy xuống đất rồi tức giận ngồi xuống ghế.
Cộc!!
- Chậc! Mộng Hoàn, sao con lại ăn nói với ba của con như vậy??
Tưởng Y Như - chị cùng cha của cô cũng lên tiếp tiếp lời mẹ cô ta.
- Mẹ! Mẹ nói với nó làm gì? Cái loại con của kĩ nữ, không được dạy dỗ đàng hoàng thì làm gì biết lễ nghĩa là cái thứ gì.
Tưởng Tuấn Anh kéo Tưởng Y Như lại, trầm trọng.
- Em đừng có ăn nói lung tung.
- Anh hai! Em nói gì không đúng?? Nói như vậy là còn nhân nhượng cho nó lắm rồi!
Mộng Hoàn xoay người định bỏ đi thì Tưởng lão gia gọi lại.
- Mày định đi đâu!!
- Con đi đâu cũng không muốn ở lại căn nhà này.
- Được, mày giỏi thì mày đi đâu ba cũng không quan tâm. Nhưng chiều nay mày phải về đây cho ba. Ba cho mày cơ hội cuối cùng, còn không làm được thì đừng trách tao vô tình.
Ông ta nói như vậy, Mộng Hoàn liền biết ông ta đang uy hϊếp mình, mà thứ duy nhất ông ta có thể uy hϊếp cô đó chính là cô nhi viện. Cô vốn không có gì để mất, cũng không có gì để sợ, nhưng... điểm yếu của cô chỉ có một, vì cô không thể bỏ mặt nơi đã cưu mang, giúp đỡ cô và nuôi cô lớn, cô thật sự... không thể vô tình và ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân được.
- Con sẽ đến, nhưng thành công hay không thì không do con quyết định.
Tưởng Mộng Hoàn lau hết nước mắt trên mặt rồi vội vàng bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy này.
...----------------...
Hôm nay tâm trạng cô bị uất ức nên khi đến công ty cô cứ cúi đầu không nói chuyện với ai, cũng không chào hỏi như thường ngày khiến bọn đồng nghiệp đó cảm thấy khó chịu.
- Này! Vịt xấu xí! Hôm nay cô giỏi nhỉ? Gặp tôi mà không chào hỏi một tiếng??
- Đúng đấy! Gặp đàn chị mà không biết chào hỏi sao? Đúng là ngạo mạn thật!!
Tịch Nghi im lặng một lúc rồi khẽ giọng chào hỏi, song cô lướt qua người bọn họ, nếu không chắc chắn lại có chuyện.
- Chào chị!
...----------------...
Mộng Hoàn đang ngồi buồn bã thì đột nhiên có một đàn anh bước đến hỏi chuyện, anh ấy là Phùng Quốc Nhật, là một tiểu thuyết gia thành công và nổi tiếng nhất, được trọng dụng nhất công ty, anh ấy cũng có rất nhiều sách cuộc sống được xuất bản, đúng là tài giỏi.
Chỉ là... vì là một vị tiểu thuyết gia tài sắc vẹn toàn nên đôi lúc anh ấy cũng vô cùng quái dị, anh ấy thường ít nói chuyện với người khác hay chung vui vào những cuộc tụ tập. Có lẽ đây là hương vị của một tiểu thuyết gia nổi tiếng, hoặc là... anh ấy chỉ có đủ sự tập trung cho tác phẩm của mình.
Cơ mà... sao tự dưng hôm nay anh ấy lại bắt chuyện với Tưởng Mộng Hoàn nhỉ? Hay là... vì cô cũng dị như anh ấy?? Đúng vậy nhỉ, nhan sắc của cô không phải rất kì quái sao?
- Cô đang bế tắc về ý tưởng sao??
Mộng Hoàn ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nhanh chóng đứng dậy cúi chào.
- Chào tiền bối!!
Anh ấy phì cười.
- Không cần gọi tôi là tiền bối đâu! Tôi chỉ hơn cô bốn tuổi thôi mà, còn trẻ gớm. Nè! Uống cà phê không? Lúc nãy ở quán đằng kia có ưu đãi *** *** **** ***.
Tịch Nghi đưa hai tay nhận lấy một cách lễ phép.
- Sợ tôi sao??
Mộng Hoàn lắc đầu.
- Nhưng tại sao cô cứ ngồi ủ rũ xuống vậy? Tiểu thuyết có vấn đề à? Hay không có người đọc?
Mộng Hoàn lại lắc đầu.
- Là một chút chuyện gia đình thôi. Nhưng sao hôm nay tự dưng tiền bối lại bắt chuyện với tôi vậy??
Phùng Quốc Nhật bĩu môi.
- Ừm, lúc nãy biên kịch có nói vấn đề của cô với tôi, cô ấy nói cô viết mãi nhưng vẫn không có được thành tựu gì, đã làm trong ngành mấy năm rồi nhưng chỉ có một bộ là hot. Nên là... cô ấy bảo tôi nói chuyện với cô, giúp cô được khai thông. Muốn tôi giúp không??
- Dạ??
Mộng Hoàn ngỡ ngàng, vui đến nỗi ngơ người.