Chương 14
- Nguyệt ơi! Tôi ở đây! - giọng nói trong trẻo của Dương vang lên giữa quán cà phê.
Nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, Nguyệt vội đi đến chiếc bàn mà Phong và Dương đang ngồi:
- E chào anh, hi bà. Có chuyện gì mà gọi tôi qua đây thế?
- Hôm qua bà lại khóc đúng không? Mắt sưng húp rồi kìa. - Không trả lời câu hỏi của Nguyệt, Dương vội hỏi bằng một câu khác.
Vội dụi đôi mắt vẫn còn hơi rát, nó cười bảo:
- Làm gì có, bà nghĩ nhiều à? Tôi làm sao có chuyện gì để khóc được.
- Mày đừng giấu anh với Dương nữa, hôm qua là ngày giỗ cái Minh, mày tưởng bọn tao không biết à? Hôm qua lúc bọn tao tới thăm mộ thấy có mẹ Minh ở đấy, bà bảo mày cũng đến đấy, khóc nhiều lắm. Mấy năm nay năm nào cứ đến ngày này mày chả khóc sướt mướt, giấu cái gì nữa? - Phong có vẽ bực bội.
- Chuyện này không phải lỗi của bà Nguyệt à. Đừng tự dằn vặt nữa. - Lần này là Dương nói, nắm trước nhỏ cũng nói y như vậy.
Nó cúi gắm mặt không nói gì, trong lòng nó lại dâng lên cảm giác tội lỗi. Nó biết là nếu nó cứ như này thì cũng chẳng đưa được anh ấy về từ cõi âm, nó biết chứ. Nó còn biết là chắc chắn thấy nó như này thì Minh sẽ rất buồn, sẽ cười bảo nó là đồ yêu đuối, sẽ ôm nó vào rồi nói không sao đâu. Nó biết hết, nó biết rằng chuyện tai nạn năm đó chỉ là do nó vô tình. Nhưng vẫn là do nó, nếu khi ấy nó không quá ương bướng, nếu khi ấy nó không quá ham chơi thì làm gì có xảy ra chuyện này. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nó giật mình nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:
- Xin...lỗi?
Nó quay lại thì thấy một khuôn mặt điển trai, thấy khuôn mặt này khá là quen nhưng chẳng thể nhớ là đã gặp ở đâu. Cậu trai đó lại nói:
- Xin lỗi, cậu đang giẫm lên khăn của tôi.
Vội nhìn dưới chân, nó thấy nó đang giẫm lên một chiếc khăn mùi xoa, có lẽ vừa nãy khi chìm trong thế giới của bản thân thì nó vô ý đạp trúng. Vội nhặt lên phủi vỗi bụi bẩn rồi nói:
- Tôi xin lỗi, làm bẩn khăn của cậu rồi.
Cậu kia cười rồi lắc đầu bảo:
- Không sao, tôi về giạt lại là được. Nhưng trông cậu khá quen, hình như cậu là người hôm qua đâm trúng tôi?
Gật mình nhớ lại hôm qua, đúng là nó có đâm phải một chàng trai khi trên đường từ nghĩ trang về thì phải, hình như chính là chàng trai này. Nó bèn lịch sự nói:
- À, phải, hôm qua cho tôi xin lỗi, là do tôi suy nghĩ vẩn vơ không để ý nên đâm phải cậu.
- Cái đó cũng do lỗi của tôi, à mà sau đó tôi thấy có cái móc khóa này bị vướng vào áo tôi.
Nói đoạn cậu chìa một cái móc khóa có hình con mèo nhồi bông ra, phần móc đã hơi cong ra ngoài một chút nên rất dễ mắc vào tóc hay áo len,... Nó nhìn rồi giật mình, thì ra cái móc này ở chỗ cậu, nó còn tưởng đã mất đi thứ này. Nguyệt vội cảm ơn rối rít:
- Thì ra nó ở chỗ cậu, tôi còn tưởng đã mất nó rồi chứ, để cảm ơn hay tôi giặt chiếc khăn này thật sạch rồi trả cậu? - Nó lúc đầu chẳng muốn giặt hộ cái khăn này vì đằng nào cũng xin lỗi và phủi bụi hộ rồi, không nên lo chuyện bao đồng. Nhưng thấy cậu trả lại cái móc khóa này thì cũng có thiện cảm một chút nên quyết định "lo chuyện bao đồng".
An cũng không cự tuyệt, chỉ bảo:
- Cũng được, đây là số điện thoại của tôi, có gì cứ gọi vào đây - Nói đoạn cậu lấy một cái bút và một quyển sổ ra ghi lên đó một dãy số rồi đưa nó - Tôi tên Hoàng Bảo An, hôm nào chúng ta đi cà phê rồi cậu trả lại nó nhé! Bây giờ tôi có việc gấp rồi.
Nó nhận lấy tờ giấy rồi cười bảo:
- Tôi tên Nguyễn Minh Nguyệt, rất vui được gặp. Tạm biệt!