Edit: Lam
Sau khi đối phương bị từ chối ba lần, mới nhận ra vấn đề, viết thêm chú thích: Tôi là Lâm Húc. Lúc này, Nhạc San mới đồng ý yêu cầu.
Nhạc Sơn đại ma vương: Sao lại lấy cái tên kỳ quái thế này, tôi còn tưởng là đa cấp đó…
Cửu Dương: Húc không phải là chín ngày sao, cho nên gọi là Cửu Dương.
Nhạc Sơn đại ma vương: Cửu Dương, Sữa Đậu Nành…
Cửu Dương: Lúc đặt tên, trên Tv thường xuyên chiếu quảng cáo sữa đậu nành.
Nhạc Sơn đại ma vương: Quá tùy tiện = =
Nhạc Sơn đại ma vương: Anh vẽ xong chưa?
Cửu Dương: Cô đâu có phải biên tập của tôi, vì sao lại cũng giục tôi vẽ thế?!
Nhạc San nhếch môi, đây là một độc giả tha thiết chờ mong.
Cửu Dương: Kỳ thực tôi muốn hỏi một chút, vì sao cô lại nhỏ đi, rồi lại biến trở lại?
Nhạc Sơn đại ma vương: Tôi cũng không biết… Nếu tôi mà biết nguyên nhân, tôi đã không để mình biến đi biến lại như vậy. Nhưng mà tôi nhớ là tôi cầu nguyện với sao băng xong, hôm sau liền biến thành như vậy.
Cửu Dương: … Tôi ít đọc sách
Nhạc Sơn đại ma vương: Cho dù cậu đọc vạn cuốn sách cũng không tìm được lý do nào khoa học để giải thích đâu. Không phải trong truyện tranh có rất nhiều tình huống tương tự sao, đột nhiên tráo đổi linh hồn, xuyên không, nam biến thành nữ
Cửu Dương: Nhưng đó là truyện tranh
Nhạc Sơn đại ma vương: Anh là họa sĩ truyện tranh mà còn không tin truyện tranh!
Lâm Húc bỏ điện thoại xuống, nhìn cái giá sách, hình như cũng có lý đó, nhưng hình như không căn cứ mà… Dù sao không nói lại được cô.
Cửu Dương: Vậy cô còn có thể biến nhỏ nữa không
Nhạc Sơn đại ma vương: Không biết, nhưng tôi chuẩn bị đi thắp hương lễ phật
Cửu Dương: Là cái miếu gần đây hả?
Nhạc Sơn đại ma vương: Đúng vậy
Cửu Dương: Vậy nhờ cô chụp giùm mấy tấm ảnh nha, kiến trúc bên ngoài là được rồi
Nhạc San vui vẻ đồng ý.
Chuẩn bị cơm tối cho Đại Mao, rồi nhìn nó ăn một lát, xong xuôi Khương Vị mới đi ra, nhìn thấy Nhạc San nằm trên sofa nghịch điện thoại thì nói: “Tắm chưa? Ngày mai phải đi sớm, hôm nay đi ngủ sớm một chút.”
“Được rồi.” Nhạc San tiện tay ném điện thoại xuống, cầm lấy váy ngủ trong túi, đi vào phòng tắm trong phòng trống.
Khương Vị nhìn đồng hồ, đi vào phòng mình tắm rửa, đợi anh đi ra, Nhạc San vẫn đang tắm, vì thế anh lau tóc rồi ngồi xem sách.
Lúc Nhạc San đi ra, mặc một cái váy ngủ màu trắng. Váy ngủ mùa hè của cô đều là loại không tay, tìm mãi mới thấy cái váy ngủ dài tay mua từ lâu, có vẻ giống với váy lót: Trên cổ là một cái nơ con bướm, trước ngực có mấy nếp gấp, tay áo có ren, làn váy dài tới đầu gối, còn có một vòng lá sen ở bên.
“Ôi, thật là đẹp.” Nhạc San cầm làn váy nhìn nhìn, “Sao lúc trước mình lại không mặc chứ?”
Cô đi tới phòng Khương Vị theo thói quen, mái tóc ướt sũng vẫn đang nhỏ nước, những chỗ cô đi qua đều để lại một dấu chân ẩm ướt, còn có những giọt nước trên tóc rơi xuống.
Nhạc San đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Khương Vị ngồi dựa vào đầu giường, đọc sách.
“Máy sấy đâu?” Nhạc San nghiêng đầu giữ tóc, vuốt nhẹ một cái, trên tay dính đầy nước.
Rõ ràng cô đã lau bằng khăn một lần rồi, mà vẫn ướt sũng, cô nhíu mày.
“Cậu đã tắm xong rồi sao?” Nhạc San cúi đầu nhìn chỗ nước dưới chân, không đi vào trong nữa, mà chỉ đứng đó hỏi.
“Khương Vị?” Nhạc San lại gọi anh một câu, mới thấy anh gấp sách lại, chỉ vào phòng tắm: “Ở trên bồn rửa mặt.”
Cái váy ngủ này trông có vẻ nhiều vải, nhưng vì độ thoải mái và mát mẻ, nên chất liệu tương đối mỏng, nhìn từ xa lại, thì có thể trông thấy hình dáng cơ thể trong váy ngủ. Vốn dĩ chỉ mờ mờ, nhưng bị ánh đèn trong phòng khách chiếu từ sau lưng cô lại, nên có vẻ rõ ràng hơn.
Khương Vị dời ánh mắt của mình từ chỗ eo Nhạc San đi, bỗng cảm thấy mình đã nói ra một đề nghị ngu ngốc.
Lát sau, có tiếng máy sấy từ trong phòng tắm bay tới.
Khương Vị lại cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, nhưng làm thế nào cũng không đọc nổi, vì thế anh gấp sách lại, nghe tiếng máy sấy, tầm mắt dừng lại trên nền phòng tắm.
Nhạc San ghét nhất là chờ tóc khô, sấy tóc cũng là việc rất phiền phức, cô giơ máy sấy lên một lúc, rồi lại phải bỏ xuống nghỉ ngơi. Ngón tay vùi vào trong tóc, cảm thấy tóc đã hơi khô, thì bỏ máy sấy xuống, chải tóc.
“Khương Vị?” Nhạc San đột nhiên gọi tên Khương Vị, cô cẩn thận chải tóc, mái tóc dài tới eo vừa được buông ra, liền rơi xuống bồn rửa mặt.
Aiz, thật là phiền phức. Nếu có thể tháo xuống như tóc giả thì tốt, gội đầu xong thì treo lên cho khô, còn mình thì có thể đi làm việc khác.
Nhạc San gọi xong, không nghe thấy Khương Vị trả lời, cô thấy lạ, liền đi ra cửa, chuẩn bị nhìn xem anh đang làm gì, kết quả vừa quay đầu, đã trông thấy Khương Vị.
Nhạc San giật mình: “Sao cậu lại chạy tới đây.”
“Ừ.” Giọng Khương Vị hơi trầm, tiến về phía trước nửa bước, chân giẫm lên bậc cửa phòng tắm, trước mặt là ánh đèn màu trắng sáng trưng trong phòng tắm, phía sau là ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ, giống hệt như tiếng lòng đang bị dày vò của anh.
“Tớ vốn định ra phòng khách, nghe thấy cậu gọi tớ.” Khương Vị dựa vào khung cửa, nhìn Nhạc San, “Sao thế?”
“Tớ định bảo cậu tìm điện thoại cho tớ.” Nhạc San cười cười, cô bỏ lược xuống, gạt tóc dài sang một bên, dùng khăn bọc lấy đuôi tóc, xoa xoa, “Hình như ở trong phòng khách, trên sofa đó.”
Cô nghiêng đầu, mái tóc rối tung bị gạt sang một bên, để lộ ra một bên vai, cũng lộ ra cần cổ không được vải che lấp. Mái tóc ướt sũng dán vào váy ngủ làm lớp vải càng trong suốt hơn, có thể nhìn thấy xương quai xanh, còn cả ngực nữa.
Khương Vị tiến lên một bước, ngón tay muốn dừng tại tai Nhạc San, nhưng lại đột nhiên đổi hướng, sờ tóc cô, ngón tay chìm trong tóc: “Còn chưa khô mà.”
“Tớ biết chứ.” Nhạc San bĩu môi, “Lát nữa lại sấy, lau tóc trước đã.” Cô bỏ khăn ra, dùng tay chải tóc “Không phải cậu định đi phòng khách sao?”
Khương Vị có chút không muốn đi, không khí trong phòng tắm vẫn còn ấm áp và ẩm ướt, mùi thơm trên người Nhạc San, còn có Nhạc San ở trước mặt, làm anh không muốn nhấc chân đi.
“Cậu lấy điện thoại làm gì?” Khương Vị hỏi, anh nhìn ngón tay Nhạc San di chuyển trong làn tóc, đột nhiên muốn chải đầu giúp cô. Anh đã hơi hiểu được vì sao vẽ lông mày giúp vợ lại là một loại tình thú rồi.
Nhạc San lại cầm lấy lược: “Tớ sấy cho tóc hơi khô, rồi vừa nghịch điện thoại, vừa chờ tóc khô, sau đó là có thể đi ngủ.” Cô chải tóc một lần nữa, rồi lại cầm máy sấy lên.
“Tớ giúp cho?”
“Không cần đâu.” Nhạc San lắc đầu, “Rất nhanh thôi.”
Vì thế Khương Vị đi ra phòng khách, tìm một vòng nhưng không tìm được điện thoại Nhạc San, chỉ có thể dùng điện thoại của mình gọi cho cô, rồi tìm theo tiếng chuông.
Anh cầm lấy điện thoại của Nhạc San, nhìn về phía màn hình đang lóe sáng: “…”
Nhạc San đi ra khỏi phòng tắm, liền trông thấy Khương Vị đứng trong phòng ngủ, tay cầm điện thoại của cô, thì vui vẻ chạy tới, giơ tay ra.
Khương Vị không đưa điện thoại cho cô, mà hỏi: “Nhạc San, ‘công chúa điện hạ đệ nhất thế giới’ là cái gì?”
Nhạc San lộ ra biểu cảm “Chết cha, bị bắt được rồi”, cô nhếch môi, bộ dáng nghiêm trang, giải thích: “Chính là một vị thần tượng rất đáng yêu không có thật.”
“Nhưng mà cậu lưu số điện thoại của tớ trong danh bạ là cái này.” Khương Vị nhíu mày, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ trong lòng Nhạc San vẫn coi anh là con gái?
“Cho nên nói Vị Lai rất đáng yêu mà.” Nhạc San có lệ, giơ tay ra cướp điện thoại, “Hơn nữa cũng gọi là Vị Lai mà.”
Khương Vị giơ điện thoại lên cao: “Tớ đổi tên trong danh bạ.”
Nhạc San giơ tay mấy lần nhưng không cướp được, cô túm lấy áo Khương Vị, ngửa đầu nhìn chiếc điện thoại yêu dấu trên cao: “Cậu sửa làm sao được, điện thoại tớ có mật khẩu.”
“Một số.” Khương Vị nhìn Nhạc San một cái, biểu cảm có chút đắc ý, anh nói xong, một tay ấn phím, đã mở mật khẩu.
“A.” Nhạc San uy vũ mạnh mẽ, ôm lấy tay Khương Vị, kéo xuống, giống như một dây thường xuân bất khuất, thậm chí còn giẫm lên chân Khương Vị để mình cao hơn.
“A ——” Khương Vị hít sâu, một chân anh bị giẫm lên mu bàn chân, một chân khác thì lại bị giẫm vào ngón chân, lập tức lùi về sau mấy bước.
Chỗ hai người đứng vốn cách giường không xa, chân anh đυ.ng vào khung giường, cả người ngã ra sau, Nhạc San cũng ngã sấp xuống, đè lên người Khương Vị.
Có chỗ hở!
Nhạc San nhìn thấy cánh tay Khương Vị vì bị ngã mà cong lại, lại nhìn thấy điện thoại cách mình gần hơn, hai mắt sáng lên. Đè lên Khương Vị trèo lên trên, cướp lấy điện thoại, khuỷu tay chống xuống đệm, lập tức mở điện thoại ra bắt đầu sửa mật khẩu.
Khương Vị còn chưa phản ứng lại xem việc gì đang xảy ra, ngực đã bị khuỷu tay Nhạc San tỳ vào, đau đớn. Chỉ trong chớp mắt, đầu đã kẹp giữa hai cánh tay của Nhạc San, tầm mắt anh đối diện với cổ Nhạc San, có thể trông thấy xương quai xanh qua cổ áo của cô.
Cô hoàn toàn đè trên người anh, bộ ngực mềm mại, cái bụng phập phồng, và cái chân thỉnh thoảng đung đưa.
Hơi thở của Khương Vị hơi loạn, không biết là do Nhạc San quá nặng hay là do tác dụng phụ quá rõ ràng, mà anh dùng sức hít thở cũng vẫn thấy không đủ không khí. Chỗ cơ thể hai người tiếp xúc tản ra hơi nóng như đang bốc cháy.
“Ha, tớ đã đổi mật khẩu.” Nhạc San đổi mật khẩu xong, tắt điện thoại, cúi đầu nói, “Cậu…” Giọng cô bị giữ lại trong miệng, cả người cứng đờ, vừa xấu hổ vừa ngượng nhìn Khương Vị.
“Nhạc San.” Khương Vị hơi ngẩng đầu, như vậy anh mới có thể nhìn thẳng vào mắt Nhạc San, “Cậu có coi tớ là một người đàn ông không?”
“Cậu đương nhiên là…” Nhạc San luống cuống đứng dậy, “Là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Ha” Cô cười gượng một cái, cầm điện thoại lùi về sau, “Tớ về phòng ngủ, về phòng ngủ… Cậu, ngủ ngon.” Cô bỏ lại một phòng ái muội, rồi xông ra ngoài.
Khương Vị không đứng dậy, anh nhìn trần nhà, túm tóc, thở dài. Vừa rồi cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực còn chưa hết, nhưng mà quá ngắn.
Tác giả có chuyện muốn nói: Không biết bọn họ ai hối hận hơn ai.