Chương 2

Edit: Joan

“Khương Vị, cậu đã có can đảm để gặp tớ chưa?” Nhạc San ngồi trong lòng bàn tay Khương Vị, vung cánh tay, hát, “Cậu đúng là công dân tốt, con trai của thế giới, Vị Lai tốt của tớ.”

Khương Vị cong ngón tay cái, đầu ngón tay đè đầu Nhạc San lại, chặn miệng cô.

Nhạc San bị ép ở giữa mấy ngón tay, khó khăn dịch chuyển đầu, cuối cùng nói qua lỗ mũi.

“ương vị, ậu ớn ăn iếp é (Khương Vị, cậu lớn ăn hϊếp bé)!” Cô lên án.

Khương Vị hiện tại đã biến thành “Chàng trai tốt đỉnh thiên lập địa ” không nhúc nhích.

Thật sự là rất ồn ào, cho dù chỉ to bằng bàn tay cũng vẫn rất ồn ào… Tuy vì nhỏ đi, giọng nói cũng trở nên mỏng manh, tinh tế hơn, nhưng vẫn làm người ta không chịu được như trước.

Từ nhỏ đến lớn, Nhạc San chính là người khởi xướng ra bạo lực gia đình. Khương Vị luôn cảm thấy trong đầu Nhạc San không phải não, mà là lỗ đen. Cho một con khỉ thì có thể lên trời, cho một phi thuyền vũ trụ thì tuyệt đối có thể hủy diệt tất cả. Mà anh, chính là người đứng phía sau cô mười năm như một.

Nhạc San bị Khương Vị ấn, tuy anh không ấn quá mạnh, nhưng cô cũng không trốn thoát được, chỉ có thể giơ bàn tay không bằng hạt đậu tương ra vỗ lên ngón tay Khương Vị cho hả giận.

Đến phòng khách, Khương Vị mới nới tay.

Nhà Nhạc San chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách cũng tương đương với nửa phòng làm việc, chỗ gần ban công trải một cái tatami (chiếu cói truyền thống của Nhật), bên trên đặt một cái máy may, xung quanh là đủ loại vải. Trong cái tủ trên ban công, một bên là ren phối với vải, một bên là các bộ quần áo búp bê đã hoàn thành, được xếp đầy ở đó. May mắn thay, ban công này ở chỗ khuất, ánh nắng không quá mãnh liệt, nếu không cô cũng chẳng dám ném loạn vải vóc như vậy ——đều là tiền đấy.

Nhạc San là sinh viên mỹ thuật, học thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu thiết kế đồ cho búp bê. Hiện giờ cũng có danh tiếng nhất định trong cái vòng luẩn quẩn này. Cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói rằng cô là đại đại.

Rất nhiều người cảm thấy cô không làm việc đàng hoàng, nhưng Nhạc San cảm thấy ngàn vàng khó mua được sở thích, ba mẹ cô cũng ủng hộ cô. Dường như cô đang coi sự nghiệp làm đồ búp bê của cô làm kiêu ngạo, nhưng trên thực tế, mục tiêu lớn nhất của Nhạc San là tự mình thiết kế búp bê, từ vật liệu đến phụ kiện của búp bê đều tự tay mình làm, chứ không chỉ là thiết kế quần áo búp bê.

Khương Vị thả Nhạc San xuống bàn may, anh quay người lại và thấy một loạt búp bê lớn bé được bày trên quầy thủy tinh, anh yên lặng rời tầm mắt đi.

Nhạc San chạy tới chạy lui trên bàn may, lật tung đám váy búp bê rải rác trên mặt bàn, cũng không tìm được mấy bộ.

Nhạc San ôm mấy bộ này vào trong lòng, ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ.

Khương Vị luôn nhìn hành động của Nhạc San, không thể không thừa nhận, năng lực thừa nhận của cô rất mạnh, vậy mà đã nhanh chóng tiếp nhận việc này… hình như anh cũng đã chấp nhận rồi.

“Nhạc San, ngươi có nghĩ tới vì sao cậu lại biến thành nhỏ không?” Khương Vị hắng giọng, ngồi lên tatami, hai tay chống sau người, ngửa đầu nhìn Nhạc San.

Nhạc San ngồi tương đối cao, cho nên cô nhìn tấy một ít đầu Khương Vị ở bên cạnh máy may —— thật giống với mặt trời mới mọc ở phía chân trời.

Nhạc San nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là…đêm qua tớ nhìn thấy sao băng, sau đó cầu nguyện là ‘Tôi muốn nhỏ đi’.”

Khương Vị nhìn qua Nhạc San một cái: “Cậu đã được như nguyện.”

“Tớ là muốn quay về thời thiếu nữ, chứ không phải là thu nhỏ lại!ヽ(o`皿′o)ノ” Nhạc San vô đùi mình, “Ngôn ngữ Trung Hoa bác đại tinh thâm, sao băng nước ngoài nghe không hiểu à?”

Nén bi thương. Khương Vị rất muốn xoa đầu Nhạc San đang gấp đến mức giơ chân. Nhìn cô vừa nhảy vừa nói thì càng muốn xoa hơn.

“Hơn nữa, cậu đã thấy ai cầu nguyện với sao băng, mà cuối cùng nguyện vọng thành hiện thực chưa?” Nhạc San che mặt, vì sao loại thần tích này rơi xuống người cô, lại trở thành bi kịch chứ.

Nhạc San cuộn thành một cục nho nhỏ, nhìn qua rất mềm mại.

Khương Vị do dự một chút, vươn ngón tay ra, sờ đầu cô như đang trấn an.

Nhạc San ngẩng đầu, đột nhiên ôm lấy tay Khương Vị, bám chặt như gấu Koala.

“Vị Lai à, tớ có thể đến nhà cậu ở không?” Nhạc San ôm lấy cọng rơm cứu mạng, hét lên, “Cậu xem, hiện giờ tớ tay không thể xách, vai không thể vác. Một mình tớ ở nhà sẽ chết đói mất, tớ còn không cao bằng cái đũa đâu.”

“Đừng gọi tớ là Vị Lai.” Khương Vị bất đắc dĩ thở dài.

“Hiện giờ chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng đủ để tớ ăn no rồi!” Nhạc San tiếp tục khóc lóc om sòm làm nũng.

Khương Vị nhìn tay mình, lại nhìn miệng Nhạc San —— đúng là vậy.

Cho dù cậu không nói, tớ cũng sẽ mang cậu về nhà. Khương Vị thở dài trong lòng: “Cậu muốn mang cái gì theo?”

“Vị Lai, cậu là tốt nhất. Cậu là ba mẹ thứ hai của tớ, cậu là điện, cậu là ánh sáng, cậu là đám mây đẹp nhất trong lòng tớ.” Nhạc San buông tay, nói lời ca ngợi phát ra từ nội tâm.

“Im miệng.” Khương Vị trừng mắt nhìn Nhạc San, cậu thật sự là luôn am hiểu điên rồ mà.

Nhạc San xoay người, nhìn đám vải vụn trên tatami, bộ váy búp bê chưa hoàn thành, đột nhiên cảm thấy cuộc đời tịch mịch như tuyết rơi, chưa từng thấy tịch mịch như vậy. Cô mở hai tay ra, chỉ vào đống vải như một cái núi nhỏ – đối với cô là rất to, nói: “Xem này, Ái phi, đây là giang sơn ta đánh hạ cho nàng.”

Anh lờ cô đi. Khương Vị tự nói với mình trong lòng. Hiện giờ đầu cô ấy chỉ lớn bằng hạt đậu tương thôi, tương đương với người thiểu năng. Không thể nói lý với cô. Nếu không sẽ cổ vũ cô càng kiêu ngạo, càng nói cô càng mạnh hơn.

Không có ai đáp lại, Nhạc San rất có cảm giác cô đơn tang thương. Cô chỉ có thể đem lực chú ý thả lại hiện thực.

Váy búp bê của Nhạc San có hai loại, một là thiết kế bản vẽ, sản xuất gia công, bán số lượng lớn, giá cả tương đối gần với mọi người. Còn một loại là tự mình làm thủ công, từng kim đều chậm rãi, cẩn thận, thường chỉ có một hoặc hai bộ, giá cũng sẽ cao hơn. Nhưng mà búp bê đắt như vậy cũng đã mua về, lại không mua váy, bạn nhẫn tâm đối đãi với đứa con của mình như vậy sao. Nuôi búp bê giống như nuôi con vậy, không phải đơn giản như chơi búp bê đâu, phải bỏ tâm huyết và tiền bạc ra.

Nhưng cũng rất may mắn, đợt hàng lần này đã giao hết rồi, trên cửa hàng taobao chỉ để mấy mặt hàng hiện có thôi. Hàng thủ công lần này cô làm là BJD 1/3*, là trang phục kỵ sĩ nam. Người mua ở cùng thành phố, đã hẹn gặp mặt giao hàng.

(*BJD là những con búp bê mô phỏng theo cơ thể người thật được sản xuất đa phần ở ba nước Châu Á, bao gồm Nhật, Hàn và Trung quốc. Những con búp bê này có đủ khớp trên cơ thể, cho phép người chơi tạo hình bất kỳ tư thế nào mình muốn. Những khớp này được tạo bởi những khớp hình cầu; và vì thế chúng mới có cái tên chung là Ball Joint Doll (BJD). Còn 1/3 là cỡ quần áo. Xem thêm về búp bê BJD ở đây:

TruyenHDề-bjd/)

Nếu cô mà biết trước là ngôi sao băng kia không hiểu tiếng Trung Quốc, thì bây giờ đã không phải muốn đi tìm chết như thế này. Đừng nói tới máy may, bây giờ ngay cả kim cô cũng không thể sử dụng được, cầm kim mà như cầm kiếm.

Thế giới vẫn rất tốt với mình. Nhạc San thỏa mãn nghĩ.

Khương Vị để Nhạc San ngồi trong lòng bàn tay, mở ngăn tủ để váy búp bê của cô ra.

Vốn Nhạc San muốn đứng trên vai “người khổng lồ”, nhưng bị Khương Vị bác bỏ yêu cầu vì không an toàn.

“Tớ có thể túm tai cậu để đứng vững mà.” Nhạc San bất mãn nói, “Cậu biết không, bả vai tương đương với khoang hạng nhất đấy.” Trên poster phim điện ảnh đều ngồi trên vai mà, chỉ có Tôn Ngộ Không mới ngồi trong lòng bàn tay thôi.

Thế cậu có hỏi tới cảm giác của tai tớ không? Khương Vị giả bộ như không nghe thấy Ngạc San hò hét.

Nhạc San cũng không có giữ nhiều váy búp bê lắm. Nhưng đều hàng tốt, đều là váy công chúa cô không muốn bán.

Khương Vị nhìn Nhạc San gần như bị chôn vùi trong đống quần áo, chọn ra mấy bộ, vậy mà còn cả giày dép, túi xách, đồ trang sức… Thế giới con gái anh vĩnh viễn cũng không hiểu nổi, chờ anh có con gái sẽ hiểu.

Anh chờ cô, rồi nhịn không được mà thu dọn mấy thứ trên tatami —— cho dù Nhạc San có ghét bỏ anh làm loạn đồ của cô thì anh cũng không nhịn được muốn dọn dẹp lại.

Xếp hết vải vóc vào trong tủ, váy búp bê để vào một chồng, kéo rèm cửa sổ vào tránh bị nắng chiếu vào. Cuối cùng cất hết đồ Nhạc San lục ra vào một túi nhỏ.

Nhạc San lấy hết mấy thứ thích hợp ra, rồi mới tiếc nuối thở dài. Những thứ khác đều không thể dùng, vì để chụp ảnh, cô đều mua đồ cổ, căn bản không dùng được. Sớm biết là cô sẽ thu nhỏ thì cô đã mua một ít nồi niêu xoong chảo gì đó —— nhưng hình như cái này chỉ có búp bê Barbie mới có. Hơn nữa đò trong nước rất nhiều hàng nhái.

Cất xong quần áo, Nhạc San yêu cầu Khương Vị mang cả bộ đồ búp bê cô đã đóng gói sẵn theo, mang theo cả thiết bị duy trì sức sống của cô —— di động và Ipad. Hai người ra khỏi cửa.

Nhạc San luôn phải ngồi trong lòng bàn tay Khương Vị, cô cảm thấy mình giống với cái Linh lung bảo tháp trong tay Thác Tháp Lý Thiên Vương.

Khương Vị lái xe, đặt Nhạc San vào ghế bên cạnh, anh lên xe, nhìn thấy Nhạc San đang ngoan ngoãn ngồi đó, tò mò nhìn ngó xung quanh.

“Hóa ra nhỏ đi, thì tầm nhìn hẹp như vậy.” Nhạc San cảm thán, “Nhìn đồ cũng rất mệt.”

Lúc Khương Vị thắt dây an toàn, tiếng vang lên.

Nhạc San nghe được, quay đầu nghiêm túc hỏi: “Tớ không cần thắt dây an toàn chứ?”

Nhìn cơ thể còn không rộng bằng dây an toàn của Nhạc San, Khương Vị lắc đầu, cậu sẽ bị dây an toàn siết chết.

Khương Vị khởi động ô tô, Nhạc San liền phát hoảng, cô bám lấy đám lông ở nệm ghế dưới mông, nói: “Thật mãnh liệt.”

Cô quá nhỏ, cho nên mọi thứ xung quanh đều có vẻ lớn, bao gồm âm thanh, rung động.

Khương Vị nghĩ, nếu anh mà phanh lại, không biết chừng Nhạc San sẽ trực tiếp bị văng ra mất. Anh tắt xe, nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nhấc Nhạc San lên.

“Này! Cậu muốn làm gì?” Nhạc San bị túm cổ như mấy con mèo con bị gắp đi, cô giãy dụa. “Thả tớ xuống, đại ma vương Khương Vị!”

Khương Vị không thèm quan tâm đến nội tâm Nhạc San lại nghĩ ra kịch bản gì. Anh hơi dừng lại, rồi bỏ Nhạc San vào lỗ để cốc.

“…” Nhạc San ngồi ở trong lỗ, vừa khéo có thể thò đầu ra, nhìn thấy bên ngoài.

“Khương Vị, ngốc ở đây tớ cảm thấy rất không thích hợp.” Nhạc San nói.

“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Khương Vị khởi động ô tô, không thèm để ý hỏi một câu.

Nhạc San đưa cánh tay ra, chỉ vào giữa đồng hồ đo, ở đó bày một con mèo có thể lắc đầu mà cô đưa cho Khương Vị.

“Ồ.” Khương Vị lạnh lùng cười, đạp chân ga. Cậu còn muốn trên trời ý.

Trên đường, Nhạc San yên tĩnh được một lúc, lại bắt đầu lải nhải: “Đại Mao nhà cậu sao rồi? Ăn ngon không? Ngủ ngon không? Thích tắm rửa không? Lông có sáng bóng không? Tớ đã rất lâu không gặp nó rồi. Rất nhớ bảo bối Đại Mao của tớ.”

“Cậu thấy thì sẽ biết.”

Đến khi Nhạc San thật sự trông thấy Đại Mao, cô mới ý thức được là có việc lớn rồi.

Cái đầu lông vàng kia trở nên cao như ngọn núi, lưỡi nó còn dài hơn cả người cô, mũi còn to hơn đầu cô.

Nơi này tôi không thể ở được. Tôi muốn tìm mẹ (ノД`).