- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Nàng Tí Hon
- Chương 17: Anh Lai Lai
Cô Nàng Tí Hon
Chương 17: Anh Lai Lai
Edit: Lam Sắc
Một buổi chiều nóng bức, sau giác ngủ trưa, không có thứ gì có thể làm tinh thần tỉnh táo bằng một que kem lạnh.
Khương Vị xách một túi kem về cơ quan, vừa đến cửa đã bị đồng nghiệp xâu xé. Anh bỏ chỗ còn thừa vào tủ lạnh, tự mình cầm một que, đi về chỗ ngồi.
Bỏ Nhạc San ở trong túi ra, thả lên bàn.
Nhạc San giẫm chân trên mặt bàn, đau khổ nói: “Trong túi đúng là không phải chỗ cho người ở mà.” Vừa nhỏ vừa chán, chỗ để chân cũng không có. Khương Vị còn đi một đoạn đường không ngắn nữa chứ. Vì thế cô đã được thể nghiệm cảm giác say xe trước nay chưa từng có.
Khương Vị xé túi kem, trên que kem màu nâu là một lớp băng mỏng trong suốt, từng đợt từng đợt hơi lạnh bay ra không khí.
Nhạc San lập tức đứng lên: “Cho tớ cho tớ, để tớ mát mẻ một chút.”
Khương Vị giơ kem về phía trước, Nhạc San dán sát vào, hơi lạnh nhè nhẹ phả vào mặt, như lúc mở cửa tủ lạnh, làm thần kinh người ta run lên.
Sau khi bỏ ra ngoài không khí một lúc, lớp băng trên mặt kem biến mất, lộ ra màu sắc vốn có của socola.
“Tớ có thể ăn không?” Nhạc San mong đợi nhìn Khương Vị.
Khương Vị nhíu mày, kỳ thực anh đã suy nghĩ tới vấn đề này: “Tớ sợ cậu tiêu chảy.” Anh sợ sau khi Nhạc San thu nhỏ lại thì hệ tiêu hóa cũng kém hơn, nhưng vẫn chọn hương vị Nhạc San thích theo bản năng.
“Tớ chỉ ăn một chút thôi.” Nhạc San giơ ngón trỏ và ngón cái nặn ra một khe hở nho nhỏ, để tăng thêm sức thuyết phục, mắt phải của cô cũng khép lại thành một đường chỉ với ngón tay, “Chỉ một chút như vậy thôi.”
Kem chảy rất nhanh, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, kem đã hơi chảy ra, tụ tập ở một góc nghiêng thành một giọt to tròn, nhưng chưa rơi xuống.
Nhạc San bất chấp câu trả lời của Khương Vị, cô hoảng hốt nhìn giọt kem chảy kia, tay cũng giơ ra đỡ bên dưới, mặt để gần lại, muốn liếʍ nó.
Ngay khi cô tiếp cận nó, thì giọt kem kia đã thả mình xuống, một giọt to tròn tách ra khỏi que kem, tạo ra một sợi dây rồi lại rách ra, rơi vào tay Nhạc San. Rồi lại từ tay Nhạc San chảy xuống bàn.
“A ——” Nhạc San mở tay ra, nhìn socola trong lòng bàn tay, lùi về sau một bước.
Khương Vị nhìn tay Nhạc San một cái, tay để không thì mở ngăn kéo lấy khăn giấy ra.
Nhạc San nhìn thấy động tác của Khương Vị, lại nhìn chỗ kem vẫn còn đang tan dần, sốt ruột muốn giơ chân: “Cắn một miếng đã, cắn một miếng đã! Nhanh lên, chảy rồi! Chảy rồi!”
Cô hận không thể nhảy đi cắn miếng kem kia vào trong miệng.
Khương Vị thuận theo cô cho kem vào miệng, tay kia thì lôi ra một tờ khăn giấy, đưa cho Nhạc San.
Nhạc San dùng khăn giấy lau tay, cảm giác dinh dính trên tay cũng không hết, lau mãi, cuối cùng khăn giấy dính cả vào tay. Nhạc San bỏ cuộc cho việc lau tay, ngồi xổm xuống, lau sạch dấu vết ở trên bàn.
Cô vừa nhấc đầu, liền phát hiện Khương Vị lại cắn một miếng kem nữa. Vì thế bất chấp sự hỗn độn ở xung quanh, Nhạc San vội vàng giơ tay, muốn cướp lấy một miếng: “Tớ cắn một miếng!”
Khương Vị chìa chưa cắn cho Nhạc San, Nhạc San hơi khom lưng, cô dán sát vào kem, mùi socola còn mang theo vị ngọt ngào. Cô có thể nghĩ đến cảm giác kem mềm tiến vào trong miệng, hòa tan ngay trên đầu lưỡi, mang theo vị ngọt trôi đi toàn thân… Cô nuốt nước miếng, đầu lưỡi giơ ra liếʍ kem.
“Sư huynh, búp bê của anh bị dính kem rồi!” Giọng kinh ngạc của Tống Vu Thiến truyền tới, làm cả Nhạc San và Khương Vị đều hoảng hốt, cổ tay Khương Vị không khống chế được mà run lên.
Kem socola bôi đầy mặt Nhạc San.
Tống Vu Thiến vào phòng làm việc như thường ngày, bàn làm việc của cô ở tận trong cùng, gần toilet nhất, mỗi lần đi vào đều đi qua bàn Khương Vị.
Cô nhìn thấy Khương Vị đã đến thì định chào hỏi. Từ góc độ của cô thì có thể nhìn thấy, tay Khương Vị cầm một que kem, con búp bê buổi sáng trông thấy đang dính vào đầu que kem.
Cho là Khương Vị không chú ý, nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Cả khuôn mặt Nhạc San đều chìm vào trong kem, cảm xúc lạnh lẽo tiến vào làn da, lạnh làm cả người cô run run, nhịn không được muốn ngẩng mặt lên, nhưng lại không dám động đậy, chỉ có thể nín thở giả chết.
Khương Vị lập tức túm vai Nhạc San, bắt cô lên. Cơ thể Nhạc San cứng ngắc không dám nhúc nhích. Cô nhắm chặt mắt lại, giả vờ mình chỉ là búp bê. Nhưng hiện tại mặt cô đều là socola, che lấp hết biểu cảm dữ tợn.
Khương Vị đứng lên, để lại một câu “Cám ơn”, liền đi vào toilet.
Anh khóa cửa lại, thả Nhạc San lên bồn rửa tay, ném que kem vào trong thùng rác, xoay người nhìn Nhạc San.
Nhạc San lấy tay lau mắt và mũi, vẻ mặt rối rắm nói: “Thật sự rất lạnh… May mà là kem chứ không phải socola, nếu không tớ sẽ không thở nổi mất.” Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra như người sống sót sau tai nạn.
Khương Vị lấy một tờ khăn giấy ở bên cạnh ra, xé một miếng nhỏ, mở vòi nước làm ẩm, rồi đưa cho Nhạc San. Anh thật là sơ suất, chỉ lo nói chuyện với Nhạc San, không để ý tới xung quanh.
Nhạc San cầm lấy, ấn lên mặt mình, lau mấy lần vẫn không thấy sạch, trên mặt vẫn dinh dính. Cô xoay người muốn soi gương, gương lại được treo trên cao, vừa hay không trông thấy mình. Vì thế kiễng chân, duỗi cổ cố gắng nhìn mình trong gương.
Khương Vị giơ tay đè Nhạc San lại, để cô quay lại, trong tay cầm một miếng giấy ướt mới, anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau sạch sẽ chỗ Nhạc San chưa lau hết. Lau hết mặt, thì bỏ tóc cô dính bên má ra, lau hết socola trên mặt cho cô.
“Tớ cảm thấy.” Nhạc San đứt quãng nói trong lúc Khương Vị lau mặt cho cô, “Tớ nghĩ lại rồi, tắm sữa bò và mặt nạ socola tớ đều được thể nghiệm rồi, lần sau thử mặt nạ dâu tây được không?”
Khương Vị nghe thế, liền đậy tờ khăn giấy trong tay lên mặt Nhạc San, hơi bật cười: “Cậu nên đuổi suy nghĩ đó đi.”
Nhạc San túm khăn giấy xuống dưới, cẩn thận lau sạch sẽ ngón tay mình, nghiêm túc nói: “Đương nhiên phải xóa bỏ suy nghĩ đó rồi. Xảy ra chuyện không mong muốn thì phải nghĩ tới chuyện vui chứ… Tớ đều như vậy rồi, còn có thể không tốt được nữa sao?” Cô ném khăn giấy sang một bên, nhìn Khương Vị vặn vòi nước, rửa hết socola trên tay.
Ngón tay anh thon dài, khi di chuyển trong nước thì có một loại cảm giác kỳ diệu. Rõ ràng chỉ là động tác rất phổ thông, lại như đang biểu diễn, như là một giây sau sẽ biến ra một bông hoa bằng đôi tay đó vậy.
“Tớ đang nghĩ là vì sao tớ lại biến thành như vậy chứ.” Nhạc San chậm chạp nói, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như kẹo bông đường vậy, “Có thể sau này tớ làm váy búp bê sẽ càng có linh cảm hơn đó, bởi vì tớ đã biến thành búp bê rồi mà.”
Khương Vị lau nhanh tay, nhìn Nhạc San.
“Nhưng mà tớ vẫn hy vọng mình có thể nhanh chóng biến trở lại.” Nhạc San chỉ chỉ mặt mình, “Rất không tiện.” Nhìn thấy Khương Vị duỗi tay ra, cô đặt mông ngồi vào trong lòng bàn tay Khương Vị, giơ hai chân lên: “Lau đế giày đi, trên bồn rửa tay toàn nước thôi.”
Khương Vị lau sạch đế giày xong,
Nhạc San mới đứng lên, ôm lấy ngón tay Khương Vị ổn định thân thể của mình: “Cậu nói xem khi nào thì tớ mới về được?”
“Có thể là lần trông thấy sao băng tiếp theo.” Nhạc San không đợi Khương Vị trả lời, liền tự lẩm bẩm, “Nhưng mà sao băng rất hiếm mà. Lần trước tớ nhìn thấy sao băng, còn thấy mình siêu may mắm cơ.” Cô quẹt miệng, “Không ngờ lại thành như vậy.”
Cô dậm chân trong lòng bàn tay Khương, lúc đi ra khỏi toilet thì liền miếng chặt môi, không nói chuyện nữa.
Lúc làm việc buổi chiều, Nhạc San cũng không dám tùy tiện chạy đi chơi nữa, nếu bị người khác trông thấy trên bàn Khương Vị có một người tí hon chạy loạn thì không biết sẽ có phiền phức thế nào nữa.
Lúc Khương Vị ngồi vào chỗ, cô liền ghé vào bên hộp đựng tài liệu, nhìn Khương Vị mím môi khi làm việc nghiêm túc, nhìn anh ôm một cuốn bản đồ to lớn đánh dâu lên trên. Nếu Khương Vị không ngồi đó, cô sẽ an vị trong hộp mắt kính. Khi Khương Vị làm việc thì quên luôn cả Nhạc San trong hộp, thỉnh thoảng nhớ ra thì mới nói vài câu, thật sự là chán muốn mốc luôn.
Khương Vị cũng cống hiến di động của mình cho Nhạc San, để cô gϊếŧ thời gian, nhưng dùng di động người khác, còn không bằng không có di động, hơn nữa trong di động Khương Vị… Ngay cả một trò chơi cũng chẳng có.
Cứ như vậy cuối cùng cũng đến lúc tan tầm, Nhạc San tuyệt đối là người hy vọng được tan tầm nhất. Cô vội vàng chờ Khương Vị tạm biệt các đồng nghiệp, sắp xếp lại đồ của mình, cuối cùng mới mang cô đi.
Khi Khương Vị duỗi tay sang, thì Nhạc San vội vàng ôm lấy ngón tay Khương Vị, ra khỏi văn phòng, vào trong ô tô, Nhạc San bị đặt ở trên ghế.
“Cuối cùng cũng tan tầm.” Nhạc San cảm khái nói, “Quá nhàm chán.”
Khương Vị cài xong dây an toàn, bỏ Nhạc San đang giãy dụa vào trong lỗ, Nhạc San đứng trong đó khát khao nhìn đồng hồ đo, nổi giận thở dài.
Lúc này, di động Khương Vị vang lên.
Khương Vị nhìn màn hình điện thoại, dưới sự tha thiết chăm chú của Nhạc San, nghe điện thoại.
“Dạ, anh.” Khương Vị liếc Nhạc San một cái.
“Không, không về, thứ sáu tuần trước mới về rồi… Vâng, em biết rồi.” Khương Vị tắt điện thoại, ném di động tới ghế phụ.
Nhạc San nhảy nhảy trong lỗ, bị kích động hỏi: “Là anh Lai Lai à?”
“Ừ.” Khương Vị khởi động ô tô.
“Anh Lai Lai nói gì, bảo cậu về nhà hả? Tớ cũng đã lâu không gặp cô rồi, tớ còn nói sẽ làm cho Thạch Hoa Quả một chiếc váy nữa.” Nhạc San tiếc nuối nói.
Ba Khương Vị và ba Nhạc San là bạn từ bé, người hai nhà đều rất thân thiết. Sau khi ba mẹ Khương Vị kết hôn một năm thì có Khương Lai. Còn ba mẹ Nhạc San thì mãi tám năm mới có Nhạc San, lúc đó mẹ Khương Vị đã có thái đứa thứ hai, con trai thứ hai là Khương Vị cũng sinh ra sớm hơn Nhạc San.
Khương đến lớn hơn bọn họ tám tuổi vẫn luôn dẫn Khương Vị và Nhạc San đi chơi, quan hệ của ba người đều rất tốt.
“Sao cậu chỉ kêu Khương Lai là anh, mà không gọi tớ là anh?” Khương Vị nhìn tình hình giao thông, không cam lòng hỏi, “Tớ cũng lớn hơn cậu.”
“Dù sao cũng là anh Lai Lai mang mọi người mà.” Nhạc San nói xong, ghét bỏ nhìn Khương Vị một cái, “Cậu chỉ lớn hơn tớ có mấy tháng, bốn bỏ năm lên không biết hả.”
“Lớn hơn cậu năm tháng đó.” Khương Vị ngoài miệng thì cường điệu, trong lòng lại nghĩ, sau khi Khương Lai lên sơ trung, đều là tớ mang cậu đó. Anh vẫn luôn không cam lòng, rõ ràng là cái đuôi nhỏ đi theo sau mông mình, nhưng vẫn gọi nhũ danh của mình, còn gọi người khác là anh.
“Nhưng một năm có mười hai tháng, dưới một nửa là phải làm tròn, vậy tương đương với không có mà.”
“Toán học của cậu cũng quá tốt đấy.” Khương Vị chuyển động tay lái, ô tô cũng tiến vào dòng xe.
Chờ đến lúc đèn đỏ, Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San một cái, không thể đè nén sự không cam lòng xuống, dụ dỗ cô: “Nhạc San, nếu cậu gọi tớ là anh, tớ sẽ, ừm…” Anh giơ tay gõ con mèo nhỏ lắc lư trên đồng hồ đo, “Cho cậu ngồi vào đây.”
Ánh mắt Nhạc San sáng lên, cô không hề do dự, giơ tay lên, hét to: “Anh! Nhanh, mang tớ bay đi, mang tớ bay lên!”
Gọi còn không bằng không gọi.
Khương Vị làm bộ không nghe thấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Nàng Tí Hon
- Chương 17: Anh Lai Lai