Edit: Lam Sắc
Hiện tại trong văn phòng chỉ có hai người, Khương Vị và Nhạc San, khiến cho cả văn phòng không tính là lớn nhưng rất đầy đủ yên tĩnh.
Chín bàn làm việc chia làm ba hàng, mỗi bàn đều có không gian riêng tư, bên trên là rất nhiều đồ. Bàn Khương Vị gần cửa nhất, lại quay lưng về phía tường, bên phải là một cái giá sách, bên trên là hàng loạt sách chuyên môn hoặc tập tranh về kiến trúc. Trong khoảng không gian mà giá sách ngăn cách ra, được bày một cái bàn dài, có vẻ là dùng khi họp. Tiếp theo lại là hai bàn làm việc khác.
Dưới yêu cầu của Nhạc San, Khương Vị bê cô lên, cho cô tham quan hoàn cảnh làm việc của mình một chút.
Đúng là tận dụng không gian triệt để mà. Nhạc San đảo qua bản vẽ kiến trúc trên tường, còn có cả bản đồ phân bố kiến trúc của thành phố C. Lại nhìn về phía cạnh cửa sổ, bên đó bày một cái bàn dài, bên trên để một loạt giấy thiết kế.
Khương Vị làm việc trong viện thiết kế và cục thiết kế đô thị, kỳ thực nó chỉ tương đương với viện thiết kế tư nhân. Hoàn cảnh làm việc không được coi là quá tốt. Nhưng cũng có chút danh tiếng trong thành phố này, Khương Vị cảm thấy như vậy cũng đủ vừa lòng rồi.
Khương Vị lại thả Nhạc San lên bàn, tiện tay sửa sang lại mặt bàn, tìm khăn lau mặt bàn.
Anh lấy khăn ra lau,
rồi cúi đầu dặn Nhạc San: “Lập tức sẽ có nhiều người, cậu phải để ý một chút.”
Nhạc San ngoan ngoãn gật đầu, cô ngồi trên một xấp sách, hai chân nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc này, có một cô gái đi từ cửa vào,
trông thấy Khương Vị thì vừa bỏ túi xách xuống, vừa vội vã chạy tới: “Sư huynh, em lau cho, để em lau cho!” Cô ấy ném túi xách vào chỗ ngồi, rồi đứng trước mặt Khương Vị, chuẩn bị cướp khăn lau.
Nhạc San lập tức cứng đờ, giả vờ mình là búp bê, mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, yên lặng.
Khương Vị tránh ra một chút, nói: “Cám ơn, anh tự lau được rồi.”
Cô gái này là thực tập sinh mới tới, tên là Tống Vu Thiến. Vừa mới tốt nghiệp, bắt đầu làm việc, trong lòng bất an, hận không thể đem mọi việc mình có thể làm vơ vào người, để biểu hiện của mình tốt hơn, như vậy thì trong lòng cũng kiên định hơn. Cô ấy và Khương Vị đều do Hứa Công hướng dẫn, cho nên gọi Khương Vị là sư huynh.
Đầu Tống Vu Thiến gật như gà mổ thóc, nghe bỏ đi. Lúc định đi, cô lại nhìn thấy Nhạc San trên bàn Khương Vị.
Cẩn thận nhìn lại: Từ khi nào trên bàn Khương sư huynh lại có búp bê nhỉ? Cô ấy nghi hoặc bỏ đi.
Khương Vị chú ý tới tầm mắt của Tống Vu Thiến, thoáng suy nghĩ một chút, rồi lấy một xấp sách trong chỗ đựng tài liệu ra, lại bỏ Nhạc San vào trong.
Độ cao này rất thích hợp, Nhạc San vừa vặn có thể ghé vào một bên thò đầu ra. Chỗ đựng tài liệu lại được chạm rỗng, ngồi bên trong cũng không bị bức bối.
Đây thực sự là bỏ cô vào trong l*иg mà. Nhạc San ghé vào bên cạnh, trừng mắt nhìn Khương Vị đi mất.
Chờ Khương Vị đi rồi, cô đạp lên thành, phát hiện mấy hoa văn chạm rỗng này vừa vặn có thể làm đá kê chân cho cô bò ra ngoài.
Tâm tình bỗng chốc tốt hơn hẳn.
Nhạc San đang muốn bò thử ra ngoài, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. Nhạc San nhanh chóng rụt cảng chân tội lỗi của mình về, ngồi sụp xuống, nhìn qua khe hộp.
Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe ra là có hai người đi vào văn phòng. Trong đó một người đi qua trước mặt cô, là một người đàn ông rất cao, lúc đi qua còn nói chuyện với một người đàn ông khác cách hai cái bàn.
Nhạc San đánh mất ý định ra ngoài. Chạy hai vòng
trong hộp, thì Khương Vị trở lại.
Sau khi chào hỏi đồng nghiệp, anh cẩn thận lau bàn một lần, lại rót một cốc nước, rồi ngồi vào bàn.
“Muốn uống nước không?” Anh dán sát vào Nhạc San, nhỏ giọng hỏi.
Nhạc San ngửa đầu nhìn Khương Vị một cái, lắc đầu. Không thể uống nước, không có phương tiện đi toilet.
Khương Vị nhìn Nhạc San ghé vào thành
hộp tài liệu ngửa đầu nhìn mình, ánh mắt có chút ủy khuất như con cún nhỏ. Đột nhiên nhớ tới một con cún nhỏ trong cửa hàng thú cưng, lúc trước mua thức ăn cho chó. Cũng đứng ghé vào cái l*иg như vậy, giương mắt nhìn mỗi một người khách ra vào, cổ họng còn phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Nghĩ nghĩ, liền giơ tay xoa đầu Nhạc San, làm tóc cô rối tung.
Nhạc San bị xoa hai cái, phẫn nộ ngồi xuống, tránh thoát khỏi ngón tay Khương Vị, than thở sửa sang lại tóc mình. Từ trong khe hở nhìn thấy Khương Vị lấy hộp kính mắt trong ngăn kéo ra, rút kính ra rồi bỏ hộp vào trong hộp đựng tài liệu.
“Cậu có thể ngồi trên này.” Khương Vị nói xong thì buông tay, hộp kính mắt liền rơi xuống phía sau Nhạc San. Nhạc San nhìn hộp kính một cái, lại nhìn thấy ngón tay Khương Vị đang tới gần, nhanh nhẹn né tránh.
Khương Vị sờ không được, có chút tiếc nuối thở dài.
Anh mở máy tính ra, chuẩn bị xem lại bản thiết kế cửa hàng 4s lần trước.
“Hứa Công.”
“Hứa Công, chào buổi sáng.”
Trong văn phòng đột nhiên có một loạt tiếng chào hỏi, Khương Vị cũng đứng lên, nói một câu: “Chào buổi sáng.”
Nhạc San cho dù không nhìn tới người vừa đến trông như thế nào, cũng không biết viện thiết kế phân bố giai cấp ra sao, cũng có thể chắc chắn vị Hứa Công này chính là người có bàn làm việc riêng.
Quả nhiên, một lát sau liền nghe thấy tiếng Hứa Công giao việc cho những người khác. Nghe giọng thì tuổi không tính là già, nhưng nghe qua giọng điệu cũng thấy rất nghiêm túc.
“Tiểu Bạch, lát nữa cậu in bản thiết kế hôm qua vẽ ra, giữa trưa sẽ có người phụ trách đến lấy bản vẽ.”
“Lý Kha cậu mang bản vẽ viện dưỡng xuống dưới lầu photo năm bản.”
Dưới sự chỉ huy của anh ta, mọi người trong phòng làm việc đều lu bù lên. Việc này khiến một người làm nghề tự do, bà chủ là mình mà nhân viên cũng là mình, như Nhạc San, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Đúng lúc này, lại nghe thấy giọng Hứa Công: “Tiểu Khương, tiểu Tống, hai anh chị vào đây.”
Khương Vị lập tức bỏ chuột ra, đi tới chỗ Hứa Công, Tống Vu Thiến theo sát anh.
Muốn làm gì thế? Nhạc San hận không thể bò lên trên để xem tình huống của bên kia.
Giọng Hứa Công không hề giảm xuống truyền tới: “Nhìn xem cái mô hình tôi cho anh chị làm đi, làm theo số liệu này, thì tòa nhà này
phải nằm ngang chứ.”
“Loại sai lầm này mà cũng có thể phạm phải, trong đầu toàn phế liệu hả?”
“Khương Vị cậu cũng thật tiến bộ, càng học càng thụt lùi, đồ như thế này cũng có thể giao lên à.”
Cách rất xa, Nhạc San cũng cảm nhận được sự tức giận, sợ tới mức rụt cổ.
Khương Vị nhìn chỗ Hứa Công chỉ, sai ở bộ phận tương đối trụ cột. Đây là chỗ anh tận lực giao cho Tống Vu Thiến làm, muốn cho cô làm một ít việc đơn giản. Chẳng trách Hứa Công tức giận, phạm phải sai lầm ở cấp thấp.
Nhưng vì Khương Vị là người phụ trách trực tiếp, cho nên Hứa Công đều mắng anh.
Tống Vu Thiến bị quát như vậy, thì sợ tới mức chỉ dám run run, cũng không dám ngẩng đầu, nước mắt sắp trào ra.
Hứa Công quát hai câu, cảm xúc mới bình phục một chút, mới thu tay lại, bộ dáng mắt không thấy tâm không phiền: “Chiều nay giao mô hình đã tính lại cho tôi.”
Khương Vị trở lại chỗ ngồi, không ngồi xuống, tay chống trên mặt bàn, tay kia thì ấn chuột mở phần mềm ra.
Nhạc San nhìn biểu cảm của Khương Vị, giống như người vừa bị mắng không phải là anh vậy, vẻ mặt vẫn còn lạnh nhạt như vậy. Khương Vị nhìn Nhạc San một cái, hơi mỉm cười.
Thế mà còn cười được, Nhạc San kinh ngạc, nếu là cô, cô đã sớm khóc rồi. Không khóc
thì cũng sẽ bày ra vẻ mặt mướp đắng.
Tống Vu Thiến không về chỗ ngồi, đứng phía sau Khương Vị, cúi đầu, đôi mắt hồng hồng, vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt.
Đúng đúng đúng, như vậy mới là phản ứng bình thường khi bị mắng chứ.
Khương Vị xoay người, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Tống Vu Thiến: “Sao thế?”
“Sư huynh, em xin lỗi, đều là lỗi của em, làm liên lụy tới anh.” Tống Vu Thiến lắp ba lắp bắp nói.
Khương Vị không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng nghe ra giọng nức nở: “Không sao đâu, lần sau không phạm phải là được. Cũng không phải lỗi quá lớn, tính lại rất nhanh.”
“Vậy để em đi tính lại.” Tống Vu Thiến nhanh chóng nhìn thoáng qua biểu cảm của Khương Vị, muốn nhìn ra thái độ của anh.
“Cái này để anh làm cho.” Khương Vị quay đầu nhìn máy tính, “Em đi in bản vẽ của cửa hàng 4s ra, buổi tối có người đến lấy.”
Tống Vu Thiến lập tức gật đầu.
“Chú ý khuôn mẫu em lấy có thể là tiêu chuẩn năm 05, hiện tại đã có tiêu chuẩn mới rồi, nếu không sẽ không được duyệt đâu.” Khương Vị bồi thêm một câu, “Em có biết tiêu chuẩn mới…”
“Em biết em biết, bây giờ em đi làm ngay đây.” Tống Vu Thiến không nhận ra Khương Vị cao hứng hay mất hứng, nhận được công việc thì lập tức né ra.
Ở trong mắt cô ấy, sư phụ hung dữ và sư huynh bị mắng vẫn còn như gió xuân đều khủng bố như nhau, quả thực làm người ta khó thở.
Nhạc San nhìn Tống Vu Thiến đi rồi, lại nhìn Khương Vị ngồi vào bàn, đeo kính mắt bắt đầu làm việc. Anh mím môi, một tay ấn bàn phím, một tay bấm chuột.
Độ cận của Khương Vị rất thấp, nhưng lúc làm việc anh cảm thấy
đeo kính có thể tập trung hơn. Anh đeo mắt kính vào, thì loại phong độ ôn nhã của người trí thức liền nhiều hơn.
Khương Vị bị cho là nghiêm túc, không có nhìn thấy Nhạc San như kẻ trộm đánh giá bốn phía một phen, cố hết sức trèo ra khỏi hộp tài liệu. Cô đi về phía trước vài bước, quay đầu nhìn màn hình máy tính, trên nền màu xanh đậm là các đường cong màu trắng rậm rạp, dưới góc còn có các con số, nhìn qua thật là cay mắt.
Nhạc San xoa mắt, tới gần bàn tay
Khương Vị, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay anh —— ai da, lòng bàn tay mềm hơn mu bàn tay nhiều.
Khương Vị dừng động tác trong tay lại, nghiêng mặt nhìn Nhạc San, trong nháy mắt lông mày anh hơi giương cao, giống như đang kinh ngạc Nhạc San đi ra thế nào.
Nhạc San vỗ tay Khương Vị như dỗ em bé ngủ, nói lời thấm thía: “Làm việc bị mắng là chuyện bình thường, không cần đè nén cảm xúc bản thân.”
Khương Vị có chút buồn cười. Trước kia lúc anh thực tập ở viện thiết kế khác, bị mắng còn nhiều hơn, như hôm nay quả thực là không thể khiến anh xúc động.
Theo Nhạc San thấy, gặp chuyện thì có phản ứng bình thường mới là bình thường. Còn như Khương Vị như vậy chính là không bình thường, nhất định là anh đang đau khổ đè nén cảm xúc.
“Aiz.” Khương Vị thở dài, “Tớ cảm thấy…”
Giọng anh hạ thấp xuống, Nhạc San nhịn không được duỗi cổ muốn nghe rõ anh nói cái gì, nâng cằm, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc.
Tay Khương Vị nắm chuột hơi buông ra, giơ tay nhẹ nhàng búng trán Nhạc San.
“Ai nha.” Nhạc San che trán.
“Hiện tại tâm trạng tớ tốt hơn rồi.”
Khốn kiếp.
Chân nhỏ của Nhạc San nhanh chóng hoạt động, chạy đến bên cạnh hộp đựng tài liệu, cố sức bò vào như lúc bò ra.
Mang sự đau khổ của người khác ra làm cho bản thân vui vẻ.